Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 629: Lại bắt nạt



Lục Tư Tư khẽ lắc đầu, “Cẩn Nghiên, chị hiện tại đang nghỉ ngờ lỗ tai của mình, ảo giác thích giác đã xuất hiện.”

Lục Tư Tư bày ra vẻ mặt “Cô bạc tình, cô gạt tôi”.

Nhạc Cẩn Nghiên cười nói: “Không tin nha! Chị có thể đi hỏi dì Mộ!”

“Huhuhul”

Bỗng nhiên, trên lầu truyền đến tiếng khóc của Sở Phi Dương, Lục Tư Tư nhíu mi: “Ôi, tổ tông này lại làm sao vậy?

Suốt ngày khóc lóc, tôi muốn tìm một cái chậu để hứng nước mắt quá.”

“Mẹ, nó lại làm sao vậy?”Lục Tư Tư lớn tiếng hỏi.

Mộ Thanh ở tầng hai nói vọng xuống: “Bị mẹ đánh.”

Lục Tư Tư ngồi không yên, xỏ dép lê liền chạy lên tằng.

Nhạc Cần Nghiên cũng đi theo, ba bảo bối nhỏ của cô cũng không thể bị bắt nạt.

Hai người vừa lên thì thấy, Lam Tử Kỳ ngồi trên sô pha đang đọc sách.

Sở Phi Dương ngồi một bên đang oa oa khóc lớn.

“Mẹ, sao mẹ đánh Phi Dương vậy?”

Lục Tư Tư lau nước mắt trên mặt con trai, “Ôi, thật sự là không có cốt khí, mỗi ngày đều nghe tiếng con oa oa khóc lớn.”

Sở Phi Dương vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn mẹ: “Mẹ, bà ngoại nói con không nghe lời như Kỳ Kỳ, nói Kỳ Kỳ năm nay dựa vào cố gắng của bản thân kiếm lời máy chục vạn.

Nói con không nên thân, cả ngày chỉ biết chơi game.”

TÔ 6c ” Lục Tư Tư nhìn thoáng Lam Tử Kỳ đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt khiếp sợ.

“Kỳ Kỳ, cháu làm thế nào vậy?”

Mộ Thanh nói: “Kỳ Kỳ có thiên phú hội họa, mỗi ngày đều luyện tập, con tự xem xem Phi Dương đang làm cái gì?

Mỗi ngày đều chơi game, buổi sáng 8: 00 dậy đến bây giờ vẫn đang chơi game, bảo nó đọc sách, kí tự cơ bản cũng không biết, chỉ lo chơi game, sắp khai giảng rồi, nếu nó không tự điều chỉnh bản thân, có thể học tốt sao?”

Mộ Thanh nhìn thấy cháu ngoại có chút bất đắc dĩ, vốn nghĩ Phi Dương chơi game chỉ do quá nhàm chán.

Nhưng khoảng thời gian này bà vẫn luôn quan sát cậu bé, mỗi ngày ngoại trừ chơi game, nó cũng chẳng làm thêm chuyện gì nữa “Mẹ, chúng còn nhỏ, mỗi đứa đều có thiên phú riêng, mẹ không thẻ lấy Phi Dương so với Kỳ Kỳ được, nó sẽ bị tổn thương.”

Mộ Thanh nhíu mi nhìn con gái, “Đây đều là do con dạy, Lam Lam rất ít nhìn điện thoại nghịch máy tính trước mặt bọn trẻ, dành nhiều thời gian để cùng ba anh em chúng đọc sách, bồi dưỡng cho chúng đọc sách là thói quen tốt.

Trước khi đi ngủ vào buổi tối đều kể truyện cổ tích cho chúng nghe.

Con cả ngày ngồi ở tầng một, lướt di động, xem giá cả thị trường chứng khoán, có thời gian cũng không ở cạnh Phi Dương, nó không có việc gì làm, chỉ có thể chơi game.

Tư Tư, kiếm tiền không phải là toàn bộ, đứa nhỏ yêu cầu không cao, chỉ cần mỗi ngày một hai giờ làm bạn với chúng, đối với sự phát triển về thể chất và tinh thần của chúng mới có ích.”

“Huhuhul”

Sở Phi Dương vừa nghe, khóc càng to, “Mẹ, ba anh em Kỳ Kỳ không phải là cháu ruột của bà ngoại, con mới là cháu ruột của bà, bà ngoại làm như vậy là không công bằng.”

Sở Phi Dương nói ra bất mãn, không cho chơi game không phải là lầy mạng cậu bé rồi sao?

Ánh mắt Kỳ Kỳ u oán nhìn thoáng qua Sở Phi Dương.

Ba anh em mình không phải là cháu ruột của bà, nhưng tất cả đều coi bà như người thân ruột thịt.

“Sở Phi Dương, cháu nói chuyện kiểu gì thế?”Mộ Thanh bất lực đứa nhỏ này, sao biết được chuyện này.

Nhạc Cẩn Nghiên vừa thấy con gái nuôi buồn bã, liền bước nhanh tới ôm Lam Tử Kỳ vào lòng.

Kỳ Kỳ trưởng thành hơn cho với bạn bè cùng tuổi, đứa nhỏ này nghe vậy chắc chắn sẽ buồn lòng Lục Tư Tư cũng cảm thấy con mình quá đáng, cô cúi đầu nhìn con trai: “Phi Dương, không thể nói như vậy, sẽ làm tổn thương Kỳ Kỳ.”

Lục Tư Tư vẻ mặt áy náy nhìn Kỳ Kỳ trong lòng Nhạc Cần Nghiên.

Ôi! Thằng nhóc thối này, sao không học được cái gì tốt chứ?

“Nhưng tại sao luôn là lỗi của con, Kỳ Kỳ lại không có lỗi2″Sở Phi Dương không cam lòng hỏi.

“Haizz!”

Nhạc Cần Nghiên thở dài, “Phi Dương, cháu từ nhỏ ăn sung mặc sướng, mà anh em Kỳ Kỳ không có tốt số như vậy! Ba anh em chúng không có cha, chỉ có mẹ cùng bà, nhìn thấy mẹ đi làm vất vả, bà chăm sóc ba anh em cũng vất vả, cho nên, chúng đều rất ngoan, đây là vấn đề về hoàn cảnh, con người đều sẽ phạm sai lầm, Kỳ Kỳ cũng có lúc phạm sai lầm, lúc ở nhà trẻ, những bạn bè trong lớp đều bị con bé đánh không ít.”

ĐÁ ác an ” Sở Phi Dương nghe vậy thì ngừng khóc, “Kỳ Kỳ còn có thể bắt nạt bạn học sao?”

Lam Tử Kỳ trợn tròn mắt, không phải mỗi ngày cậu ta đều bị mình bắt nạt sao?

Mà Lục Tư Tư vừa nghe xong lời Cần Nghiên cũng không biết phải nói gì.

Liếc nhìn mẹ đứng bên cạnh, đôi mắt đã đỏ hoe, cô biết, mẹ coi ba đứa nhỏ này như ruột thịt. Bà bình thường chăm sóc chúng rất nghiêm túc.Hơn nữa, ba đứa nhóc còn là những đứa trẻ ngoan ngoãn nhất cô từng gặp.

Không khí có chút ngưng trọng, Sở Phi Dương cũng không khóc nữa.

Mộ Thanh nhìn Kỳ Kỳ không khỏi thương tâm nói: “Phi Dương, nghe bà ngoại, sau này đừng chơi game, giống như Kỳ Kỳ vậy, xem nhiều sách hơn.”

“Cháu không cần,… bà ngoại, cháu còn chưa đi học, 5+6= bằng bao nhiêu cháu cũng không biết, còn có thể biết đọc sao?”

Mọi người: “…… ” Lục Tư Tư chỉ cảm thấy xấu hổ, đi nhà trẻ ba năm, đầu óc trống rỗng.

“Đều là người cha không nên thân kia dạy dỗ, cả ngày chỉ biết nói tào lao với Phi Dương.”

Lục Tư Tư khóc không ra nước mắt.Mãi gần đây mới phát hiện tật xấu của con trai rất nhiều, cô mới bắt đầu lo lắng.

PHang.. ào ” Sở Phi Dương cười cười: “Mẹ, cha dạy con tiếp cận bạn gái xinh đẹp, cô bé xinh đẹp như Kỳ Kỳ, con trai chúng con phải ôn nhu một chút. …..: “Câm miệng!”Lục Tư Tư rồng giận.

Nhạc Cần Nghiên: “……. ” Mộ Thanh: “…… ” Kỳ Kỳ trừng lớn mắt nhìn thấy Sở Phi Dương, trời đất, Sở Phi Dương là trưởng thành sớm sao?

Mấy chuyện này cũng biết.

“Sở Phi Dương, tôi khuyên cậu, buông dao mỏ lập tức thành Phật, đừng suy nghĩ máy thứ vớ vẫn.”Lam Tử Kỳ tỏ vẻ khó hiểu nhìn cậu bé.

Sở Phi Dương trừng mắt: “Đây không phải những thứ vớ vẫn, đây là cha tôi dạy, tôi là đàn ông.”

Lam Tử Kỳ bĩu môi, coi thường Sở Phi Dương: “Không thấy chút nào.”

Sở Phi Dương: “Cậu lại muốn bắt nạt tôi?”

Lam Tử Kỳ trừng mắt, được, tiểu tổ tông, mình đắc tội không nổi! Kỳ Kỳ nâng mắt, cười nhìn sự che chở của mẹ nuôi: “Mẹ Cẩn Nghiên, đưa con trở về phòng đi, con phải bắt đầu vẽ tranh, lát nữa bà còn phải đi chợ, đỡ công phải gọi mẹ lên tầng.”

“Được, bảo bối, mẹ đưa con về phòng.

Nghe nói con tham gia một cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên và nhi đồng, bảo bối nhà chúng ta nhát định có thể đạt giải nhát.”

Cần Nghiên nói xong, ôm lầy Lam Tử Kỳ đi về vòng cô bé.

Lục Tư Tư vừa thấy, chỉ cảm thấy vô cùng buôn bực, không có so sánh sẽ không có tổn thương.

Tại sao con trai mình lại kém cỏi vậy chứ?

Tóc còn chưa dài đã nói chuyện tán gái.