Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 970



Hơn nữa nơi này có chút hẻo lánh, mấy người này chắc chắn có tình ở chỗ này chờ cô, xem ra là có người cố ý sắp xếp.

Lam Hân tự tin thong dong đi qua, đứng ở trước mặt đám người kia: “Như thế nào?Tôi không thể tới nơi này hay sao?”

Uông Lệ Đình cười với vẻ mặt hèn mọn nhìn qua: “Nghe nói, cô hiện tại tìm được ông chủ rất tốt nên rất là hung hăng, tôi lại luôn không quen nhìn những người kiêu ngạo, nghe nói cô cũng đến đây, nên tôi qua đây nhìn thử xem thế nào.”

Lam Hân thấy Uông Lệ Đình tỏ vẻ vênh váo tự đắc, cảm giác cô ta xấu xí không kể hết, 5 người này đều là bạn học cũ của cô, gia cảnh cũng không tồi, nhưng vẫn không cứu được cái nhân phẩm rách nát của họ.

Tuy nhiên, có một số kiểu người chính là như vậy, không nhận ra được vấn đề của bản thân là gì, còn thích làm nữ: hoàng đạo lý.

“Uông Lệ Đình, là cô cố ý tìm tôi à?”

Lam Hân cười hỏi, nhân tiện lùi về sau vài bước, mùi hương nước hoa từ mấy người này thật gay mũi.

“Khương Lam Hân, đã vài năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều nhỉ, trước kia cô còn không dám bắt chuyện với chúng tôi cơ mà.”

Một bên Tôn Tịnh Nhã ra vẻ thanh cao nhìn Lam Hân.

Cô ta nhớ rõ Khương Lam Hân trước đây, rất tự ti, lại vô cùng khiêm tốn, đối mặt với sự châm chọc cùng khiêu khích của cả đám người thì hoàn toàn không thèm để ý, để mặc đám bọn họ nói ba hoa chích chòe.

Lam Hân: “Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, con người không bao giờ có khả năng cả đời sẽ dậm chân tại chỗ.”

Tôn Tịnh Nhã nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, mái tóc màu đỏ tía và lớp trang điểm khói dày khiến cô ta trông hơi dữ tợn.

Lam Hân cúi đầu, đám người này từ lúc đại học đến bây giò vẫn không có gì thay đổi.

“Khương Lam Hân, nghe nói hiện tại cô làm ở tập đoàn Lục Thị, không bằng, cô nói với giám đốc Lục một tiếng đi, để cho chúng tôi đi cửa sau, tất cả mọi người đều học thiết kế như nhau, vậy chúng ta cùng nhau đi làm ở tập đoàn Lục Thị đi?”Giọng điệu Vương Ngọc chanh chua sặc mùi ghen tị.

Lam Hân vừa nghe lời này, đáy lòng cười lạnh, đi cửa sau ư2 Ý của cô nói cũng rất tốt!”Cửa lớn ở tập đoàn Lục Thị luôn luôn rộng mở.

Các người muốn đến xin việc làm thì đều có thể, không ai ngăn cản các người.”

Lam Hân nói xong, liền có ý định muốn rời đi.

Tôn Tịnh Nhã lập tức đứng ra chặn đường cô.

Lam Hân đột nhiên nâng mi, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ, giọng nói lại lạnh lẽo: “Như: thế nào?Bạn bè cũ gặp mặt ồn ào một lúc có phải cũng nên chia tay trong vui vẻ không?”

Tôn Tịnh Nhã thấy Lam Hân như vậy thì hơi sửng sót, lại cảm giác cô chỉ đang có tình làm ra vẻ mà thôi.

“Khương Lam Hân, lời Vương Ngọc vừa nói cô đã nghe hiểu chưa?

Chúng tôi muốn đi đến tập đoàn Lục Thị để làm việc, muốn mời cô hỗ trợ một chút, cô còn chưa trả lời chúng tôi đâu đấy.”

Lam Hân cười lạnh, đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua loại người không biết xấu hổ đến mức này.

“Cô là ai nhỉ? Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?

Mà tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải giúp cô. Đối với những người trước đây chỉ biết bắt nạt tôi để tạo niềm vui cho bản thân mà nói, hiện tại đưa ra yêu cầu vô lý như: vậy, không biết tự cảm thấy hỗ thẹn sao?”

Tôn Tịnh Nhã đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn tìm hố nào dưới sàn mà chui xuống.

Đối mặt với đôi mắt trong veo dường như có thể nhìn thấu lòng người của Lam Hân, lần đầu tiên cô ta có cảm giác xấu hỗ vô cùng.

Vương Ngọc lại không coi ai ra gì: “Khương Lam Hân, là cô không có năng lực đúng không?

Trên mạng đều truyền tin cô là người phụ nữ của Lục Hạo.

Thành, sẽ không phải ngay cả chút chuyện nhỏ ấy cũng không làm được chứ?”

Lam Hân phản kích: “Cho dù làm được, tôi cũng sẽ không giúp mấy người, cô nghĩ mình là ai chứ? Mặt mũi lớn như vậy à, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?”

Lam Hân nói rất dứt khoát.