Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1126: Không nói cho mẹ biết bác tới



“Được, cô về.” Để Anh Thy đồng ý.

“Mẹ ơi, con chờ mẹ vê!”

“Bảo Vy thấy mẹ nhất định sẽ khỏi nhanh thôi!”

“Bác ơi, mẹ bảo muốn về…” Bảo Vỹ vui đến quên mình, còn chưa nói xong, video đã ngắt mất.

Đế Anh Thy nghĩ tai mình xảy ra vấn đề, lại xem thì video đã mất kết nối.

“Đứa nhỏ vừa nói cái gì? Bác? Mẹ của bọn chúng có… anh trai hay em trai sao?” Đế Anh Thy không chắc chắn lắm hỏi.

“Bọn nó nói nếu em về thì dẫn bác theo” Tư Hải Minh “phiên dịch”.

Di Bảo biết rõ: “Hóa ra là như vậy: Nhưng mà cái này thì đừng nghĩ, cô có thể qua là tốt rồi”

Tư Hải Minh hu lại điện thoại, ôm Đế Anh Thy vào lòng, một tay chế trụ gáy cô: “Mười ngày trên biển, lần sau chúng ta…

Bóng đen đè xuống, che mặt cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhăn của Đế Anh Thy, vững vàng không thả.

Để Hoàng Minh lấy lại di động, vẻ mặt nghiêm túc nhìn năm đứa nhỏ trước mặt.

“Chúng ta có thể hứa với đưa mẹ các cháu trở vê. Chỉ có một yêu câu, không cho nói các bác đã ở đây”

“Nếu không nói, mẹ có thể sống ở đây vĩnh viễn sao ạ?” Bảo Hân hưng phấn hỏi.

Đế Hạo Thiên nói: “Sẽ không”

“Tại sao lại không ạ?” Bảo Nam không vui.

“Đảo Trân Châu mới là nhà của mẹ, bình thường có thể tới thăm các cháu.” Đế Hạo Thiên nói.

“Tại sao đây không thể là nhà của mẹ, bình thường có thể đến đảo Trân Châu thăm các bác?”

Bảo Long khó hiểu hỏi.

Vẻ mặt Đế Hạo Thiên lạnh đi, còn suy một ra ba? Nói điều kiện với bác? Vậy phải hỏi chuyện tốt mà ba các cháu làm!

“Chúng cháu đều có thể đến thăm bác!” Bảo Nam nói.

“Cái này thì được.” Để Hạo Thiên vô cùng hài lòng. Ôm lấy Bảo Nam, ngồi bên cạnh cậu bé: “Bác có thể nói cho cháu, mẹ có thể ở đây, mấy ngày rồi về, đến lúc đó nhớ mẹ thì lại tới, tùy lúc tùy chỗ, có phải vô cùng tốt không?”

Bảo Nam chớp mắt, ngẫm nghĩ: “Được ạ!” Đến lúc đó sẽ quấn lấy mẹ không rời!

“Ngoan.”’ Đế Hạo Thiên nhéo mặt của cậu bé, thật dễ dỗ.

Bảo Vỹ mỉm cười, nắm lấy một ngón tay của bác mình, hỏi không ngừng: “Bác phải về rồi ạ?”

“Bác và mẹ cùng tới.’ Bảo An nói.

Đế Hoàng Minh nhìn Bảo An trước mặt, cháu đúng là thật biết muốn, bọn họ chỉ có thể tách ra tới, Đế Anh Thy không thể biết bọn họ ở đây.

“Bác ơi, cháu sẽ nhớ bác… Bảo Vỹ bò lên ghế sô pha, ngồi lên đùi Đế Hoàng Minh, ghé vào trong ngực anh.

“Lúc nào nhớ bác thì bác sẽ xuất hiện.’ Đế Hoàng Minh nói.

“Bác là siêu nhân!” Bảo Vỹ sùng bái nói.

Đuôi mắt Đế Hoàng Minh khẽ nhếch, trong lòng thấy rất thỏa mãn.

Đế Anh Thy ngồi máy bay tư nhân của Tư Hải Minh trở về.

Khi ở trên máy bay, cô vẫn lo lắng về việc mình tự ý rời khỏi đảo Trân Châu mà không báo với các anh.

Cô không không chỉ không quay lại đảo Trân Châu một chuyến mà còn không gọi điện thoại.

Tần Hành Chỉ đã sớm tỉnh, anh ấy chắc là sẽ gọi cho các anh! Đến lúc đó có thể giống như trước, anh hai đuổi tới không?

Đế Anh Thy nghĩ, cô chỉ định đi gặp đứa nhỏ, đứa nhỏ bị bệnh muốn gặp cô, đây là lý do rất đương nhiên, đúng không?

Thế là gánh nặng trong lòng cô không bao lâu liền tan biến.

Bởi vì Tư Hải Minh vẫn cứ một mực quấn lấy cô, để cô không kịp đề phòng!

Này này, con của anh đang bị bệnh đấy!

Về đến thủ đô là lập tức tới Minh Uyển.

Vừa xuống xe, Bào Điển, người đã đợi từ lâu, vẻ mặt lo lắng đi tới: “Cậu Minh, cuối cùng cậu cũng về rồi. Cô chủ nhỏ Bảo My bây giờ vẫn còn ngủ, rất khó chịu!”

“Hạ Khiết Mai tới chưa?” Tư Hải Minh hỏi.

“Viện trưởng Mai vẫn còn ở trong, chỉ là cô chủ nhỏ cứ nói nhớ mẹ, quá đau lòng…” Vừa nói, ánh mắt của Bào Điền còn rưng rưng.

“Vậy… vậy mau đi xem đi!” Đế Anh Thy không muốn tiếp tục chậm trễ.

Trên đường đến đây, Tư Hải Minh nói rằng Bảo My là đứa yếu nhất trong sáu đứa trẻ, rất dễ bị ốm. Có bác sĩ ở đó thì cũng không sao. Nhưng khi nghe Bào Điển nói vậy, tìm cô vẫn thắt lại.

“Mẹ ơi!”

Đế Anh Thy sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy năm em bé nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng ở lối vào của sảnh lớn. Đứa nào cũng rơm rớm nước mắt nhìn cô rồi chạy lại đây.

Nhào vào người mẹ…

“Mẹ ơi!”

Đế Anh Thy bị nhào lùi về sau, mà Tư Hải Minh đứng ngay sau cô. Phần lưng dán vào lồng ngực rắn chắc khiến cho cô rất hoảng hốt.

“Ba đưa mẹ về rồi!” Bảo Vỹ vui vẻ nói.

“Mẹ sẽ ở đây, mẹ không nỡ rời xa ba và chúng tai”

“Không cho phép mẹ đi!”

“Vĩnh viễn không cho”

“Mẹ không đi!”

Đế Anh Thy cười, có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy bọn nhỏ rất đáng yêu.

Nhẹ nhàng nhéo má thịt của Bảo An, rất lâu không được sờ, cảm giác vẫn thích như vậy.

“Đã lâu không gặp.” Đế Anh Thy sẽ không đồng ý với bọn họ ở lại chỗ này.

Một mực ở chỗ này thì phải nói sao? Đến bây giờ cô còn không biết phải nói với các anh thế nào!

“Chúng ta đi xem Bảo My đi?” Đế Anh Thy hỏi.

“Mẹ ơi con dẫn mẹ đi!”

“Mẹ ơi con dẫn mẹ đi!”

Năm đứa nhỏ tranh nhau kéo tay Đế Anh Thy, chỉ có hai tay nên đành ôm chân cô…

“Chờ đã, chờ đã, hư vậy thì cô sao đi được..”

Đế Anh Thy cười nói.

Tại sao có thể đáng yêu như thế chứ.

“Bảo Nam đừng làm rộn!” Tư Hải Minh uy hiếp.

“Con có nói láo đâu? Con chỉ muốn bắt tay với mẹ, có gì không thể?” Bảo Nam bá đạo không thua gì ba của mình.

“Con đang bắt tay đấy à?” Tư Hải Minh liếc nhìn Bảo Nam đang ôm chân Đế Anh Thy.

Bảo Long chuẩn bị trèo lên, thấy mặt ba như vậy lập tức lui về phía sau.

“Mẹ cũng chỉ có hai cánh tay!” Bảo Nam nói chuyện rất có lý, biểu thị không liên quan gì tới con.

“Không sao không sao, tóm váy thì em cũng có thể đi” Đế Anh Thy vội vàng điều hòa.

Nghĩ thầm Tư Hải Minh thật sự sẽ không để lũ nhỏ…

Với Bảo Nam nói rất đúng, cô cũng chỉ có hai tay…

Tư Hải Minh nhìn Đế Anh Thy, trong lòng rung động.

Loại cảm giác này giống như trước kia, sợ anh sẽ bắt nạt lũ nhỏ…

Tâm trạng của Tư Hải Minh cực kỳ tốt, trực tiếp ôm Bảo An và Bảo Long lên.

“Hả?” Bảo An?”

“Oal” Bảo Long.

..” Bảo Nam đứng dưới đất ngước nhìn Bảo An và Bảo Long được ba ôm, miệng nhỏ bu ra, gương mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ lên. Thấy ba nhìn lại, cậu bé bèn quay mặt ra chỗ khác, tức mà kiêu, chính là không chịu nói ra.

Mẹ chỉ có hai cánh tay, ba bế Bảo An và Bảo Long, Bảo Long buồn bực muốn đi.

“Qua đây.”

“Đừng có gọi, con đang rất tức giận…” Bảo Nam khó chịu mở miệng, khi thấy ba ngồi xổm xuống thì ngẩn người.

“Còn chưa lên?”

Bảo Nam vui mừng, tất cả vẻ kiêu ngạo đều mất, vui vẻ chạy tới, bò lên lưng ba, hai tay ôm chặt cổ.