Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1130: Ở phòng của cháu



Tay nhỏ bị nằm chặt, siết chặt nhưng lại kèm theo cảm giác an toàn.

Bị Tư Hải Minh kéo ra ngoài: “Không sao hết, cho dù có tội, thì người đó cũng là tôi.”

Đế Anh Thy đi ra ngoài, có chút lo lắng nhìn ba người anh trai đang đứng ở phía xa xa, khiển cô hơi sửng sốt một chút, mới vừa rồi còn là hình ảnh vui vẻ hòa thuận với sáu đứa trẻ, nháy mất lại chuyển thành mối quan hệ hời hợt, xa cách, tôi là tôi, anh là anh.

Ách…Hay là do cô bị hoa mắt?

“Còn chưa quay đây sao?” Đế Hoàng Minh mở lời, vẻ uy nghiêm của một người anh cả như cha.

Đế Anh Thy nghĩ, nếu như đã bị các anh trai đuổi theo tới đây, cô có trốn tránh cũng không có tác dụng gì. Rút tay ra khỏi bàn tay lớn đang nắm chặt, cô nghe lời bước qua.

Sắc mặt của Tư Hải Minh trầm xuống, ánh mắt không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào.

Nhẫn nhịn để Đế Anh Thy đi qua phía đối diện.

Đế Anh Thy tiến lên trước, khuôn mặt lập tức giả bộ cười hi hi: “Anh cả, anh hai, anh ba, sao mọi người lại tới đây rồi? Vừa mới tới sao? Nếu biết các anh cũng tới thì em đã đi cùng các anh rồi!”

Ba anh trai không nói gì, im lặng nhìn cô.

Dưới áp lực vô cùng lớn, Đế Anh Thy cúi thấp đầu: “ Em xin lỗi, là lỗi của em, cố chấp không thay đổi chạy tới thủ đô này, các anh muốn phạt thì hãy phạt em đi! Em nhất định sẽ không nói gì hết!”

Bảo Nam lập tức tiến lên bảo vệ: “Mẹ không sai gì hết, các bác có giận thì giận cháu này!”

Bảo Vỹ ôm lấy chân dài của Đế Hoàng Minh: “Bác, mẹ không sai gì hết, mẹ nhớ bọn cháu nên mới về nhàit”

“Đánh cháu đi! Cháu đảm bảo nhất định sẽ không khóc!” Bảo Long nói.

“Bác, có phải cháu không nên ốm không? Vì ốm nên…nên mới khiến các bác mệt mỏi…” Bảo My khóc lóc.

“Bác, mẹ rốt cuộc sai ở đâu chứ? Mẹ tới thăm bọn cháu sao lại là sai chứ? Không hề cố chấp không thay đổi gì đó!” Bảo Hân sụt sịt nói.

“Bác…đáng sợ…” Bảo An cúi thấp đầu, vẻ mặt uất ức.

“..” Đế Hoàng Minh hờ hững nhìn cậu bé.

Ba người bác thì uy dũng tám phương.

Sáu đứa trẻ lại rất đáng yêu, rất dễ thương.

Ba người lớn cộng thêm sáu đứa nhỏ đáng yêu, uy nghiêm gì đó cũng chẳng còn.

Ba già nhìn một màn này như được an ủi, tỏ ra rất sung sướng! Cuối cùng ra mặt, không phải đứng một hàng với Đế Anh Thy, mà là hơi tiền lên trước, như một ngọn núi thay cô che chắn tất cả khó khăn trước mặt.

“Đi xe vất vả, chỉ bằng tối nay ở lại Minh Uyến nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại nói tiếp được không?” Tư Hải Minh mở lời.

“Bác, ở lại Minh Uyển! Ở phòng của cháu!”

“Bác, ở phòng của cháu!”

“Ở phòng của cháu!”

“Ở phòng của cháu!”

“Ở phòng của cháu!”

“Ở phòng của cháu!”

Sáu đứa nhỏ tranh nhau hoan hô, hò hét.

Ngủ lại phòng sáu đứa nhỏ, bọn họ mới chưa từng nhìn qua cảnh này bao giờ.

Ba anh em nhà họ Đế đến cả cơ hội “giấy giụa” cũng không có, liền bị sáu đứa nhỏ kéo đi mất.

“..” Đế Anh Thy ngẩn người nhìn một màn trước mắt, đây…cái này thay đổi cũng nhanh quá rồi đó?! Không phải, không quản cô nữa à? Ban nãy bản thân còn tưởng rằng sẽ bị phạt một trận nữa chứ.

Tại sao lại vậy?

Ba anh trai tại sao lại đồng ý ở lại Minh Uyển chứ?

A đúng rồi, trước đây anh hai cô cũng từng ở đây, để phòng Tư Hải Minh!

Eo đột nhiên bị một bàn tay kéo vào trong lồng ngực rắn chắc, chóp mũi Tư Hải Minh cọ vào chóp mũi của cô: “Sợ bọn họ?”

“Mới không có, các anh trai thực ra rất dễ dỗ.”

Khuôn mặt Đế Anh Thy hơi nóng, nói.

Tư Hải Minh hôn lên mặt cô: “Có tôi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt em”

“Rõ ràng là công lao của sáu đứa nhỏ!”

“Em nói đúng” Ánh mắt của Tư Hải Minh cưng chiều.

Sáu đứa nhỏ bây giờ đã năm tuổi, đều tự ngủ riêng, mỗi người một phòng. Phong cách bày trí đều dựa theo tính cách của chúng để thiết kế.

Minh Uyển cái gì cũng có, càng đừng nói là ở đây có tận chín mươi tám phòng, ở lại phòng nào cũng được.

Nhưng ba anh em nhà họ Đế lại không ở phòng khác, bọn họ sao có thể không ở được chứ? Vì vậy bèn vào phòng của bọn trẻ.

” AI Đây là giường của bảo bối Bảo Hân!” Đế Bác Lâm trực tiếp bổ nhào lên giường.

Bảo Hân trèo lên trên, nằm ở bên người bác mình, mắt to sáng lên.

“Thơm quá thơm quá, tối nay bác sẽ ngủ lại đây!” Đế Bác Lâm vùi mặt vào trong gối.

“Bác, tối nay có cần gọi Bảo Long qua cùng ngủ không?” Bảo Hân hỏi.

Đế Bác Lâm ngẩng mặt lên, một tay chống lên mặt, hơi nhíu mày: “Không cần, tối nay hai bác cháu mình cùng ngủ.”

“Được.” Bảo Hân đồng ý.

Đế Bác Lâm ôm lấy Bảo Hân, xoay người, đặt cô bé ngồi lên ngực mình. Ánh mắt hoàn toàn là sự yêu thích cùng dịu dàng khi nhìn cháu ngoại.

Đế Hạo Thiên vào phòng của Bảo My, tay bế Bảo My vẫn luôn không đặt cô bé xuống.

Lúc trước anh ta từng qua đây một lần, nhưng chưa từng vào phòng của sáu đứa nhỏ.

Dầu sao lúc đó anh ta cũng phải bày ra dáng vẻ máu lạnh không hề có bất cứ tình cảm nào với sáu đứa trẻ.

Bây giờ, không cần phải giả vờ nữa, kẻ mù cũng nhìn ra được bọn họ đã bị sáu đứa nhỏ đánh bại rồi.

Giống hệt như Anh Thy, vừa khóc vừa làm nũng là chẳng thể đối phó nổi, đến họ của mình là gì cũng chẳng nhớ nổi nữa.

“Bác, tối nay ngủ lại phòng của Bảo My, ngày mai lại ngủ phòng cháu!” Bảo Nam nói.

Đế Hạo Thiên nhìn cậu bé, hỏi: “Chi bằng phòng của sáu đứa đều ngủ một lượt nhé?”

“Được!” Bảo Nam.

“Được…’ Bảo My.

Nội tâm Đế Hạo Thiên thở dài, đúng là một người dám hỏi, một người dám trả lời!

Phòng của Bảo Vỹ.

Bảo Vỹ vừa vào phòng liền lập tức kéo Đế Hoàng Minh lại gần phòng quần áo, bên trong đều là quần áo của cô bé.

“Bác, cháu có rất nhiều váy công chúa xinh đẹp! Đều là ba mua cho cháu!” Bảo Vỹ vui vẻ.

Đế Hoàng Minh nhìn những bộ quần áo đó, quần áo của trẻ con nhỏ nhỏ, bất kể là thứ gì cũng đều rất dễ thương. Có điều khuôn mặt không lạnh lùng của anh ta vẫn không nhìn ra được sự vui vẻ.

Bảo An đứng bên cạnh anh ta cũng không có bất cứ biểu cảm gì.

“Bác, tối nay bác sẽ ngủ cùng Bảo An hay là ngủ cùng Bảo Vỹ thế?” Bảo Vỹ hỏi.

“Cháu.’ Đế Hoàng Minh trả lời.

Bảo An “Ồ” một tiếng.

Đế Hoàng Minh dời tầm mắt xuống nhìn cậu bé, có gì muốn nói thì nói đi.

Hai người đối mắt khoảng chừng một phút, ai cũng không mở miệng nói gì.

Đế Hoàng Minh lặng lẽ thu hồi tâm mắt: “Ba chúng ta cùng ngủ.”

Nói xong, ống quần anh ta bị giật lấy.

Cúi đầu, vẻ mặt Bảo An kiên định!

Đế Anh Thy vừa vào phòng khách, bóng dáng đứng ở lối lên cầu thang dường như đã đứng đây một lúc lâu.

“Còn chưa trở về phòng ngủ sao?” Đế Hạo Thiên hỏi.

Đế Anh Thy liếc nhìn Tư Hải Minh đứng bên cạnh một cái: “È Sau đó đi vào trong thang máy.

Tư Hải Minh không đi theo, mà nhìn về phía Đế Ngạo Thiên trên lầu.

Đế Ngạo Thiên dùng bộ dạng nhìn hết thảy bằng nửa con mắt để nhìn lại Tư Hải Minh, tựa hồ như truyền gì đó trong im lặng, có bọn họ ở đây, đừng có nghĩ tới những tin tức có hay không gì đó.

Nhìn thấy Tư Hải Minh đi lên cầu thang, Đế Hạo Thiên cũng không vội dời đi, đứng đó lạnh lùng nhìn anh.

Cho tới tận khi Tư Hải Minh bước lên bậc cầu thang cuối cùng, đứng vững ở trước mặt.

Đế Hạo Thiên không nói gì, mặt không chút cảm xúc nhìn anh.

“Chuyện Anh Thy đồng ý ở bên tôi, đừng làm khó cô ấy”

“…Cậu nói cái gì?” Biểu cảm của Đế Hạo Thiên như bị xé nát.

“Cách này có chút tiền trảm hậu tấu, có điều tôi đảm bảo, tôi sẽ không làm hại cô ấy”

“Tư Hải Minh, cậu đang nằm mơ đấy à?”

Đế Hạo Thiên tức giận tới mức bùng nổ, gân xanh trên trán cơ hồ như muốn nứt ra: “Nếu như cậu thực sự không muốn làm hại con bé, thì tuyệt đối đừng có lại gần nó”“

“Tôi không làm được.” Đây chính là tâm ý của Tư Hải Minh.

Đế Hạo Thiên đang định nói gì đó, đằng sau liền truyền tới giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Có thể”