Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1143: Đào Sơ Tâm



“Được rồi, chúng tôi đợi” Đế Anh Thy ngồi trên ghế sofa, nghĩ ngợi, món quà này càng quý càng tốt, như vậy mới xứng với Tư Hải Minh! Cô SỜ xuống eo, dù sao thì cũng có thẻ mà anh trai đưa, cứ quẹt thoải mái!

Đến khi chiếc khuy áo từ kim cương đen được bày ra trước mặt Để Anh Thy, cô đeo găng tay đen dùng một lân, câm kim cương đen lên, soi dưới ánh sáng.

Đây đúng là một viên kim cương đen tỉnh khiết nguyên chất, các mặt cắt rất gọn gàng, góc cạnh rõ ràng, sáng lấp lánh, thiết kế của chiếc khuy cũng khiến người ta cảm giác chín chăn, trưởng thành. Đế Anh Thy hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Hai nghìn bốn trăm tỷ”

“Gì cơ? Hai nghìn bốn trăm tỷ?” Đế Anh Thy nhướng mày.

“Đúng vậy, hai nghìn bốn trăm tỷ” Nhân viên hướng dẫn quản lý cho rằng cô chê đắt, nhưng dù đắt cũng không có cách nào, đây cũng không phải là một viên kim cương đen bình thường: “Một khối đá nguyên chất tách ra được ba cặp kim cương, không có nhiêu hơn đâu, đây là trường hợp hy hữu đấy”

“Đồ hiếm mà giá lại rẻ như vậy à? Cũng hời đấy chứ..” Đế Thụy Anh thì thầm.

Quản lý và người nhân viên lúc nấy đều chớp mắt, sao câu này nghe quen thế nhỉ? Trước kia cũng có người chê đắt không mua nổi, nhưng để giữ thể diện thì vẫn sẽ nói như vậy…

“Được rồi, tôi mua cái này vậy! Đi dạo một vòng rồi cũng chỉ có mỗi chiếc này thôi…” Đế Anh Thụy đặt chiếc khuy măng tô kim cương đen xuống đĩa, rồi nói. Nhưng đến khi ngẩng mặt lên, thì cô lại thấy hai người kia vẫn sững người, đứng đó nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Không sao ạ! Cô quẹt thẻ đúng không ạ?”

Nhân viên hỏi.

Người quản lý đứng cạnh nhân viên đó, huých nhẹ một cái, cười híp mắt hết lại: “Chúng tôi sẽ lập tức gói lại cho ngài!”

Đế Anh Thy rút thẻ đen từ bên hông ra, đặt vào trong đĩa, nghĩ thầm, không quẹt thẻ thì chẳng lẽ tôi đeo bao tải đựng hai nghìn bốn trăm tỷ tiền mặt chạy khắp nơi à?

Đế Anh Thy vui vẻ cầm hộp đi ra khỏi cửa hàng châu báu.

Những thứ khác không cần mua nữa, chỉ cần cái hộp này là đã đủ rồi.

Không biết Tư Hải Minh có thích nó không nhỉ?

Đế Anh Thy không muốn về Minh Uyển chờ rôi đưa cho anh mà định đến tập đoàn Vương Tân để đưa anh luôn. Nhưng cô không đi lên, mà chỉ nhờ người ta đưa hộ.

Nhưng làm như vậy thì cô sẽ không được chứng kiến vẻ mặt của Tư Hải Minh khi nhận được quà của cô…

Trong lúc cô vẫn còn đang dao động thì…

“Đào Anh Thy?”

Đế Anh Thy quay đầu lại, trước mặt cô là một cô gái xa lạ đang nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt lộ rõ sự bất ngờ.

Nhìn qua thì cô gái này rất có phong thái, eo thon, lưng thẳng, trên người toàn là đồ hiệu đang đi đến gần cô.

Đế Anh Thy chú ý đến người này là vì cái tên “Đào Anh Thy” thôi. Đối với cô mà nói thì cái tên này rất quen thuộc.

“Là cô thật à? Cô chết rồi cơ mà?” Đào Sơ Tâm đến gần rồi mới phát hiện ra mình không nhận nhầm người Trước kia Sơ Cố Cảnh cũng từng nói là Đào.

Anh Thy đã chết rồi. Sao Cố Cảnh lại phải lừa cô ta chứ? Phải làm vậy à? Hay là anh ta cho rằng cô ta sẽ cầu xin cho Đào Anh Thy nên mới lừa cô ta à?

“Cô không biết tôi à? Ba năm không gặp, cô lại trở thành quý nhân hay quên à?” Đào Sơ Tâm trào phúng.

“Cô nhận nhầm người rồi” Đế Anh Thy không vui khi lại bị người ta nhầm thành Đào Anh Thy, nói xong cô lập tức quay người rời đi.

“Tôi là chị gái cô đấy, không thể nhận nhầm người được”

Đế Anh Thy sững người, lại quay người nhìn cô gái đó lần nữa.

“Cô là… chị gái của Đào Anh Thy?”

“Đào Sơ Tâm”

Đế Anh Thy nghĩ, đều là họ Đào, cũng chưa hắn là chị em với nhau, nhưng nếu như không phải thì sao cô ta lại nói vậy chứ? Phản ứng đầu tiên của cô là tin vào lời của Đào Sơ Tâm.

“Tôi chỉ hơi giống Đào Anh Thy mà thôi”

“Tương tự? Rõ ràng là giống nhau như đúc!”

Giống như đúc? Biểu cảm của Đế Anh Thy thay đổi, Tư Hải Minh từng nói là cô chỉ hơi giống Đào Anh Thy mà thôi, mà người làm ở Minh Uyển cũng đồng ý như vậy.

Cô khác Đào Anh Thy…

“Cô thật sự không biết tôi à? Sao bảo là cô chết rồi cơ mà?”

“Tôi không phải là Đào Anh Thy..” Đế Anh Thy sửa lời cô ta.

“Vậy cô là ai? Sao lại ở thủ đô “Tôi tên là Đế Anh Thy, lớn lên ở Đông Nam Á, chỉ đến đây du lịch thôi”

“Cô có biết Tư Hải Minh không?”

”,„ Biết”

“Nói cách khác thì cô cũng chỉ là thế thân do.

Tư Hải Minh mang về thôi” Đào Sơ Mật nói.

“Tôi đã nói là tôi không phải rồi.”

“Không phải vậy thì sao Tư Hải Minh lại tìm đến cô chứ? Cô có biết là Tư Hải Minh yêu Đào Anh Thy nhiều đến nhường nào không?”

Đế Anh Thy cảm thấy lòng mình hơi trùng xuống.

“Tôi là chị gái của Đào Anh Thy, tôi hiểu rõ nhất” Đào Sơ Tâm thấy nét mặt Đế Anh Thy thay đổi, lại nói tiếp: “Trước kia khi Đào Anh Thi còn ở nhà họ Đào, Tư Hải Minh lúc nào cũng dính lấy con bé, yêu đến mức chết đi sống lại”

‘Yêu đến mức… chết đi sống lại? Trong ấn tượng của Đế Anh Thy, cảm giác mà Tư Hải Minh đem lại cho cô đó là chuyện mấy đứa trẻ giữa anh và Đào Anh Thy là chuyên ngoài ý muốn, chứ không phải là thích hay không, hai người đến với nhau chỉ vì những đứa trẻ mà thôi.

Tại sao chị gái Đào Anh Thy lại nói thế này chứ?

“Họ yêu nhau lắm à?” Đế Anh Thy biết rõ là mình không nên hỏi chuyện này, cô phải quay người rời đi.

Nhưng chân cô lại như mọc rễ xuống đất, không thể nào nhúc nhích nổi.

Cô không khống chế nổi bản thân mà muốn biết thêm về những câu chuyện mà mình chưa từng được nghe.

Đào Sơ Tâm cười nhạo: “Mặc dù chưa hẳn là yêu nhau nhiều, nhưng có thể nói là anh ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy, không dứt ra một giây nào. Chắc chắn là lúc ở cạnh cô, anh ta cũng như vậy nhỉ?”

Đế Anh Thy nhìn xuống, đúng là như vậy.

“Trước kia, Tư Hải Minh đã theo đuối Đào Anh Thy. Mặc dù Đào Anh Thy đã có con với Tư Hải Minh nhưng con bé không thích Tư Hải Minh lắm.

Nhưng anh ta lại cứ quấn lấy con bé, không cho phép con bé ra ngoài ở, lại càng không cho con bé về nhà họ Đào quá lâu. Anh ta chỉ muốn nhốt con bé ở Minh Uyển mà thôi. Nhưng không biết tại sao, tính cách Đào Anh Thy lại rất ngang ngược, không thích là không thích. Còn Tư Hải Minh thì lại dùng mọi cách để lấy được lòng Đào.

Anh Thy. Còn từng tặng xe Phantom, vòng tay, đồng hồ đôi..” Đào Sơ Tâm nhìn về phía cố tay cô: “Giống hệt cái vòng tay trên cố tay cô”

Đế Anh Thy vô thức đưa tay ra che đồng hồ và vòng tay của mình lại.

“Cô còn dám nói rằng mình không phải là thế thân à? Vậy thì sao lại đeo đồng hồ và vòng tay của Đào Anh Thy?”

Vệ sĩ vội vàng chạy đến kéo Đào Sơ Tâm ra, động tác người này hơi thô lỗ, mà Đào Sơ Tâm lại đi giày cao gót, suýt nữa thì không đứng vững mà ngã nhoài ra đất.

“Cô Anh Thy, cô có sao không ạ?” Vệ sĩ hỏi.

Đế Anh Thy nhìn liếc qua Đào Sơ Tâm: “Không sao..” Sau đó quay người rời đi.

Lúc ngồi trên xe, Để Anh Thy nghĩ ngợi, Tư Hải Minh thích Đào Anh Thy đến thế cơ à? Thích đến mức tưởng chừng như có thể trả giá tất cả vì cô ấy.

Cô nghĩ đến những hành động mà Tư Hải Minh đã làm sau khi xuất hiện bên cạnh mình, hoa ra cách theo đuổi phụ nữ của anh trước giờ lúc nào cũng là dính lấy người ta như vậy!

Bỗng nhiên cô có cảm giác như Tư Hải Minh là đồ lừa đảo.

Không, có lẽ Tư Hải Minh không phải là người như vậy, cô gái mà cô vừa tình cờ gặp kia cũng chỉ cố ý nói kháy để chia rẽ quan hệ của hai người mà thôi.

Ánh mắt mà Tư Hải Minh nhìn cô, rồi sự che chở, làm gì cũng hỏi ý của cô, đây đều là những chuyện có thật.

Nhưng cũng khó tránh khỏi việc trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến cô Đào Anh Thy trước kia.

Đế Anh Thy cứ vậy mà quay về thẳng Minh Uyến, không đến tập đoàn Vương Tân nữa.

Cảm giác hào hứng lúc nãy cũng không còn.

Mà vòng tay và đồng hồ trên tay cô cũng bỗng trở nên chướng mắt đến lạ.

Xe đã đến biệt thự Minh Uyển, Đế Anh Thy xuống xe, vừa mới vào sảnh lớn cô đã thấy sáu bé con đang chơi đùa với ba ông anh trai của cô thì sững người Nhưng cô cũng hiểu, các anh trai đã từng nói là sẽ đến đón cô…

Cô thâm cảm thấy hơi mất mát, nhưng nghĩ đến chuyện của Tư Hải Minh và Đào Anh Thy, cô lại thấy lòng mình chua chát “Anh cả, anh hai, anh ba…” Đế Anh Thy đi đến.

Đế Bắc Lâm ôm Bảo An, Bảo Hân thì đang chải tóc cho anh ta, Bảo My thì tháo hết nhẫn trên tay bác mình xuống, ướm thử vào đôi bàn tay mập mạp của mình.