Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1351



Edit By Sumi – 

“Tôi không sao.” “Bọn trẻ sẽ nhận ra. Tự Hải Minh ngắt lời cộ.

Lòng chống đối của Để Anh Thy mềm xuống: “Có… Có nghiêm trọng đến vậy sao?” Bọn trẻ không đến mức sẽ nhận ra chứ? Cô giả vờ không có việc gì không phải là được rồi sao…

“Con của chúng ta rất thông minh” Tư Hải Minh nói.

Để Anh Thy chần chừ, theo bản năng cắn môi.

Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi chuyển động, nhìn chằm chằm động tác nhỏ cắn môi của cô, đáng yêu đến mức khiến anh muốn xông lên cắn mạnh một cái.

Đúng lúc máu huyết anh đang bắt đầu dâng trào, Đế Anh Thy tỉnh táo lại, giọng nói không vui vang lên: “Anh đứng dậy được chưa?”

Tư Hải Minh tập trung tinh thần, hầu kết gợi cảm nhô ra hơi chuyển động, kiềm chế khát vọng của mình. Từ trên người Để Anh Thy đứng dậy, ngồi bên cạnh.

Áp lực trên cơ thể không còn, Đế Anh Thy lập tức ngồi dậy.

Vừa nãy cô có cảm giác được sự thay đổi của Tư Hải Minh, về mặt này, cô bị Tư Hải Minh làm cho rất nhạy cảm.

Miễn là anh có phản ứng, cô đều có thể nhận ra, giống như một kiểu… Cảm ứng Cảm ứng đáng sợ…

“Bọn trẻ lớn rồi, không cần đưa đón mỗi ngày như vậy, miễn là bọn trẻ quay về gặp em là được rồi. Trong trường học cũng không có ba mẹ nào ngày nào cũng đưa đón, em đã làm tốt lắm rồi.”

Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt Để Anh Thy, sắc bén giống như muốn nhìn thấu linh hồn bên trong cô: “Em chưa bao giờ nợ bọn trẻ cái gì. Nếu thật sự phải so sánh, là anh nợ bọn trẻ. Vì anh đã đánh mất mẹ của bọn trẻ ba năm”.

Để Anh Thy dùng hết sức lực kiềm chế sự run rẩy trong thể xác và tinh thần, không muốn bị ảnh hưởng vì lời nói của Tư Hải Minh, nhưng chua xót đã hòa nhập vào xương tủy này đang ăn mòn cô.

“Ba năm trước anh khống chế em như vậy, vẫn bỏ qua rất nhiều chuyện của em, anh rất tệ” Tư Hải Minh vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Đế Anh Thy, bàn tay nhỏ bé run lên, anh nắm chặt hơn, dường như đang truyện sức mạnh cho cô: “Sau này sẽ không như vậy nữa”

Để Anh Thy cứng đờ, cúi đầu, không nói câu nói, mắt trợn lên rất to, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không cho Tư Hải Minh bất kỳ phản ứng nào.

Lúc này, nghe thấy âm thanh của bọn trẻ từ phía cửa đối diện, Tư Hải Minh thả tay: “Anh đi sang nhìn xem.”

Tư Hải Minh đi ra ngoài, sau khi cài cửa lại, nước mắt trong mắt Để Anh Thy không kiềm chế được ngày càng tích tụ nhiều hơn, giống như vô số viên trân châu trong suốt lăn xuống mặt đất.

Anh cũng biết trước đây mình đáng giận đến mức nào sao?

Cho dù anh từ bỏ tôi một lần, tôi cũng sẽ không sụp đổ đến mức tự sát!

Bây giờ anh phát hiện ra tôi còn sống, đến thể hiện tình cảm sâu nặng cái gì!

Tôi còn có thể sống sót, vậy người chết thì sao? Còn có thể sống lại không? Có một số việc đã xảy ra rồi, thì mãi mãi không quay đầu lại được nữa. Giống như Tư Viễn Hằng trước đây. Cho dù mình có tình cảm với anh ta, vì sự tồn tại của bọn trẻ, cô từ bỏ.

Tư Hải Minh, Đào Anh Thy đã chết rồi, đứng trước mặt anh, chỉ có Để Anh Thy…

Trên bàn ăn…

“Tại sao ba không ăn cơm?” Bảo Vỹ hỏi.

“Đưa các con đến trường xong ba sẽ cùng ăn với mẹ.” Tư Hải Minh ngồi trên ghế sô pha lật xem điện thoại di động.

“Vậy chúng ta thăm mẹ trước khi đến trường nhé!” Bảo Nam nói.

“Không được.” Tư Hải Minh hoàn toàn không cho bàn bạc chút nào.

“Hừ!” Bảo Nam thở hổn hển, nhưng không có cách nào.

Để Anh Thy nằm trên giường, nghe thấy âm thanh ở ngoài cửa.

Âm thanh bọn trẻ đi ra ngoài, âm thanh càng lúc càng xa. Cô còn nghe thấy bọn trẻ gọi “mẹ”, lắng tai nghe khiến trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Không bao lâu sau đó cô ngủ thiếp đi. Đợi đến khi tỉnh lại, nhìn đồng hồ bên cạnh, cũng nhìn thấy thân hình đang nửa tựa vào đầu giường.

Tư Hải Minh nhắm mắt nghỉ ngơi dường như đã tỉnh lại trong nháy mắt Đế Anh Thy còn chưa mở mắt, nắm chặt cằm cô quan sát sắc mặt: “Tốt hơn nhiều rồi”

Để Anh Thy đẩy tay anh ra, đứng dậy xuống giường, rời khỏi căn phòng, đi tới căn phòng của dì Hà.

Khi cô rửa mặt cũng nhìn thấy sắc mặt của mình, quả thật đã khôi phục.

Rửa mặt ra ngoài, trên bàn cơm đã dọn thức ăn ngon lên rồi.