Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1380



Không hẳn là không thực tế, nhưng mà khi có mấy đứa trẻ, thì đúng là nói chuyện nghìn. lẻ một đêm. Vậy chỉ đành rút ngắn rồi lại rút ngắn hơn nữa số lần gặp mặt mà thôi!

“Lỡ như Anh Thy bị Tư Hải Minh lừa gạt tình cảm, đến khi đó Anh Thy nhất quyết không gả cho Tư Hải Minh là không được, vậy thì chúng ta ngăn cản như nào đây?”

Đế Bắc Lâm xuống hết cả lên. “Ngày đó tuyệt đối không được phép xảy ra!” Mặt Để Hạo Thiên đen đến muốn nhỏ ra mực. “Có điều, thủ đoạn của tên Tư Hải Minh đúng là lợi hại thật” Đế Bắc Lâm nói.

“Vụ sát hại bằng súng, cậu ta không hề nói Tư Hải Minh là người bị nhắm bắn, mà là cậu ta. Chuyện này quả thực làm em rất hài lòng”

“Đế Bắc Lâm!” Đế Hạo Thiên phát cáu quát lên. “Hét cái gì mà hét, để em phân tích cho anh nghe..”

Đế Hoàng Minh nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn sang Đế Hạo Thiên: “Vẫn chưa có đầu mối gì về hung thủ chém đứt cổ à?”

“Không hề có ai như thế? Để Hạo Thiên ngồi phịch lên ghế sa-lông, chân dài gác lên chân dài: “Hoặc là người này ẩn núp quá kỹ, hoặc là người này không phải dân ở đây

“Nhìn miệng vết thương, đạo gây án chắc chắn là đồ đặc chế, thủ pháp thành thục lại tàn nhẫn, khó mà phòng bị”

Đế Bắc Lâm hếch lông mày.

Ba anh em nhà họ Để rất rõ ràng, nếu như để cho kẻ lợi hại như thể tồn tại, lỡ như một ngày tiếp cận nhà họ Đế, bọn họ thì chẳng hề hấn gì, nhưng chủ yếu là lo cho em gái cưng của họ.

Đó chính là mối bận tâm của họ, là thịt trong lòng họ, tuyệt đối không được phép có bất kỳ tai họa ngầm nào tồn tại, gây hại cho em.

Phải loại trừ toàn bộ những thứ nguy hiểm! Ở thủ đô, Tư Triều Vũ chạy đến chỗ ở của Tư Lệnh Sơn:

“Anh à, rốt cuộc là tên điên nào dám xuống tay tàn ác như thế với Minh Hàn nhà chúng ta vậy? Phải tra cho ra kẻ này, giết chết kẽ đó mới hả dạ em được! Minh Hàn nhà em chịu phải oan khuất, còn có sáu đứa trẻ kia nữa, tuổi còn nhỏ như thế đã chịu cảnh không ba, thế thì quá ư đáng thương!”

Tư Triều Vũ vừa khóc vừa lau nước mắt, so với người được thuê khóc tang còn chuyên nghiệp hơn!

“Im cái miệng lại cho tôi!” Tư Lệnh Sơn gầm lên. Tư Triều Vũ tức khắc im bặt.

Thật ra thì trong ba năm ở lại đây, Tư Lệnh Sơn bởi vì có sáu đứa trẻ thân thiết ở bên nên tình trạng đã khá hơn nhiều, chuyện trước kia cũng đã tỏ tường một hai.

Thế nên lúc Tư Triều Vũ chạy qua đây, ông ta chỉ nhắm một mắt mở một mắt. Thậm chí còn mang theo Tư Thái Lâm đến nữa.

Mặc dù trong lòng thấy châm chích khó chịu, nhưng so đo với một tên ngu chẳng khác gì hạ thấp mình với kẻ đó.

Lần này, “Tư Hải Minh” xảy ra chuyện, Tư Triều Vũ nghe thấy tin tức thì tức tốc chạy tới đây gào khóc như sói tru, quá ư là phiền!

“Anh, chuyện lớn như vậy sao anh không nói cho em biết. Chôn rồi hả anh?” Tư Lệnh Sơn không trả lời ông tam chỉ nói: “Đừng có nói năng kiểu đó trước mặt con trẻ!”. Tư Triều Vũ gật đầu như giã tỏi:

“Em biết em biết, em tuyệt đối không tiết lộ dù là nửa chữ! Anh à, chuyện lớn như vậy sao anh không nói em biết? Dù gì, em cũng có thể tiến Hải Minh đoạn đường cuối cùng mà!”

Tư Lệnh Sơn chẳng nói lấy một lời. “Thế bây giờ tập đoàn Vương Tân thế nào đây? Chắc loạn lắm rồi hả anh?” Mặt Tư Triều Vũ rặt vẻ đau khổ: “Chỉ cần người dẫn đầu tập đoàn có chuyện là sẽ loạn ngay!” “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Mặt Tư Lệnh Sơn lạnh xuống.

“Anh à, em nói thật, em cũng chỉ vì nhà họ Tự mà lo nghĩ thôi, em đang nghĩ phải sử lý chuyện tập đoàn Vương Tân thế nào đây!”

“Tư Triều Vũ cứ như thật lòng vì nhà họ Tư mà suy nghĩ vậy. “Chuyện này không cần cậu quan tâm” “Sao lại không cần em phải quan tâm chứ? Em cũng là người nhà họ Tư mà!”

“Tật xấu của cậu vẫn không chữa khỏi à? Dù cho không có Hải Minh, tôi còn những sáu đứa cháu trai, đến phiên cậu đứng đây ba hoa khi nào vậy?”.

“Không phải, ý em là… Thì là để sáu đứa cháu sớm ngày thừa kết Anh tưởng em muốn đòi quyền thừa kế đấy à? Ha ha ha”