Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1507



Tuy rằng ở nơi này, phòng cô nằm ở tầng cao nhất, nhưng trước giờ cô chưa từng tới phòng của Tư Hải Minh.

Cô nghĩ cách nói chuyện với anh ta sau khi vào trong. Nếu bây giờ vào chắc cũng làm người ta không tiện, bây giờ đã là buổi tối rồi, sáng sớm ngày mai nói có lẽ sẽ tốt hơn.

Để Anh Thy quyết tâm ngày mai mới nói, đang định quay người đi thì cánh cửa mở ra.

Tư Hải Minh trong bộ đồ ngủ xuất hiện ở trước mặt cô, tóc còn ướt sũng, cổ á lồng ngực rắn chắc, toát lên vẻ quyến rũ hoang dại không thể che giấu.

Để Anh Thy còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị kéo vào trong.

“A… ” Đế Anh Thy vừa bước vào thì cửa đã bị đóng lại. Toàn bộ cơ thể bị Tư Hải Minh ôm vào trong ngực, dính sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.

“Nhớ anh rồi hả?” Tư Hải Minh muốn hôn lên miệng nhỏ của cô.

Để Anh Thy vội vàng quay mặt đi chỗ khác, giật cánh tay ôm ghì cô ra, lui về sau hai bước, kiềm chế sức nóng trên mặt, nói: “Em có chuyện muốn tìm anh.”

“Hả?”

“Anh… Hôm nay ở lại đây một đêm, ngày mai rời đi được không? Anh ba của em sẽ không vui…” Để Anh Thy nói.

Vì sao không vui, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Là Tư Hải Minh gieo gió gặt bão!

“Em không thể ở cùng với người đàn ông khác.” Tư Hải Minh hung hăng nói.

Để Anh Thy kinh ngạc: “Anh ấy là anh ba của em!” Người đàn ông khác cái gì?

“Vậy thì cũng không được.”

Để Anh Thy nhìn anh chằm chằm, ham muốn chiếm hữu có của người này có cần quá đáng như vậy không? Bất luận là người thân hay bạn bè, là người hay chó, đều không thể là đàn ông.

Tư Hải Minh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phò giận dữ của cô, liền tiến lại gần.

Anh vừa tắm rửa xong, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm.

Để Anh Thy vô thức lùi về phía sau, vừa lui liền không còn đường lui nữa. Sau lưng cô chạm vào cánh cửa.

Tư Hải Minh chống một tay ở chỗ đỉnh đầu của cô, nửa người trên hơi hơi cúi xuống, áp sát vào mặt cô.

“Vậy thì… Ban ngày anh có thể không ở đây, nhưng ban đêm thì phải ở nơi này.”

Để Anh Thy cứng ngắc nghĩ, đây coi như là… Lùi một bước lại tiến một bước?

“Thế nào?” Tư Hải Minh khàn giọng hỏi.

“Đừng nói chuyện gần như vậy… A!” Để Anh Thy đẩy anh ra, một tay bị nắm lấy rồi ấn hôn lên.

Tư Hải Minh ấn toàn bộ người cô lên cánh cửa, cố gắng chiếm hữu sự ngọt ngào của cô.

Nếu như không có Để Bắc Lâm ở đây, Để Anh Thy có lẽ sẽ không thể ra khỏi phòng một thời gian rồi!

Sau khi Để Anh Thy đi ra khỏi phòng anh ta, cả người đều choáng váng.

Cô cố gắng làm dịu nhịp thở, giảm bớt sức nóng của cơ thể.

Giọng nói của Để Bắc Lâm đột nhiên vang lên: “Sao Tư Hải Minh còn chưa đi?”

“!” Để Anh Thy giật mình, lại càng hoảng sợ, chậm rãi nói: “Anh ấy… Ngày mai sẽ rời đi.”