Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 403: Mua dây chuyền cho Dì Hà



“Không phải là mấy người trong đài truyên hình nói. Là lần trước tôi gặp Võ Ái Nhi, cô ấy nói với tôi” Đào Anh Thy cố ý nói thế, dường như là cô không nhìn thấy vẻ mặt khó coi tới mức vặn vẹo của Châu Lam: “Cái cô Võ Ái Nhi này cũng không phải là người tốt tính, có phải là chị làm mích lòng cô ấy hay không? Tôi nhớ hai người là bạn của nhau cơ mà?”

Bàn tay đang đặt trên bàn của Châu Lam siết lại, ngón tay cô ta trở nên trắch bệch. Cô ta đè nén sự tức giận trong lòng rôi cố gắng nở một nụ cười: “Đúng thế, tôi và cô ấy là bạn thân. Tôi ăn no rồi, tôi đi trước đây: Châu Lam nói xong rồi vội vàng đứng dậy rời đi.

Đào Anh Thy ăn xong thì trở lại văn phòng, cô nhìn chiếc đồng hồ vừa khiêm tốn vừa xa hoa trên cổ tay rôi nghĩ, nhiều người thích như thế thì tại sao lại phải đeo lên tay cô chứ? Hơn nữa cô còn không dám gỡ ra.

Tư Hải Minh tặng quà cũng bá đạo như thế.

Đột nhiên Đào Anh Thy nghĩ ra điều gì đó.

Dì Hà chăm sáu bé con cho cô lâu như thế rồi, lúc nào cũng chăm sóc và yêu thương sáu đứa bé như cháu trai cháu gái của mình.

Cô nên tặng cho dì ấy một thứ gì đó.

Tới trưa Đào Anh Thy mới có thời gian đi ra ngoài, buổi tối thì Dì Hà phải trông nom sáu đứa bé, chắc chắn là bà sẽ không chịu đi ra.

Đào Anh Thy đi vào một cửa hàng bán đồ trang sức, cô nhìn thấy dây chuyên trong đó rất đẹp.

Dây chuyên mà Dì Hà đang đeo đã cũ rồi, đúng lúc đổi cho dì ấy một cái khác.

Cô gọi cho Dì Hà rồi hỏi: “Dì Hà, dì đang ở Minh Uyển à?” “Vâng, sao thế?” “Tôi đang ở bên ngoài dạo phố” “Cô không đi làm à?” “Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, dì ở trong Minh Uyển mãi cũng chán, đi ra ngoài dạo một chút không?” Đào Anh Thy nói.

“Được, tôi qua đó ngay.

Đào Anh Thy vừa nhìn trang sức trong tủ vừa đợi Dì Hà.

Nửa tiếng sau là Dì Hà đã tới.

Đào Anh Thy nhìn ra phía ngoài, cũng không thấy xe của Minh Uyển.

“Dì Hà, dì tới đây bằng cách nào thế, không để tài xế đưa đi à?” Đào Anh Thy hỏi.

“Đưa tới trạm tàu điện ngầm, tôi đi tàu điện ngầm tới đây.” “Đã chở rồi sao không chở tới đây luôn?” Đào Anh Thy hỏi.

Dì Hà có chút ngại ngùng, dù sao tiền lương hàng tháng của bà là ba trăm triệu, rồi lại còn để cho người ta đón đưa như thế thì không được tốt lắm.

Đào Anh Thy nhìn ánh mắt của bà là đã biết, Dì Hà luôn là người người thức thời, không muốn gây phiền phức cho người khác. Chắc chắn là bảo tài xế chở tới trạm tàu điện ngầm rồi bảo tài xế quay về.

“Cô muốn mua trang sức gì?” Dì Hà hỏi.

Đào Anh Thy kéo bà qua rồi nói: “Dì xem dây chuyền đi, có thích cái nào không?” “Cô muốn mua dây chuyền à?” “Mua cho dì đó.” “Tôi ư?” Bây giờ Dì Hà mới kịp phản ứng lại: “Cô mua cho tôi ư? Không được không được, phung phí tiền của làm gì chứ? Tôi không cần đâu. . ngôn tình ngược

“Dì Hà, đây là tấm lòng của tôi.

Hơn nữa hôm nay cửa hàng đang giảm giá năm mươi phần trăm đó.” Đào Anh Thy nói.

“Năm mươi phần trăm ư?” Dì Hà nhìn về phía nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng cười rồi gật đầu nói: “Đúng thế” “Tôi thấy giảm giá, hơn nữa kiểu dáng cũng đẹp nên muốn mua cho dì một sợi dây chuyên.” “Tôi tự mua là được mà, bây giờ lương tôi một tháng tận ba trăm triệu lận.” “Khác chứ, đây là tấm lòng của tôi, dì không được tranh với tôi đâu đó. Dì quên rồi à? Tôi nhận tiên bồi thường vi phạm hợp đồng của bệnh viện nhiều như thế cơ mà. Bây giờ tôi cũng không cần phải nuôi sáu đứa nhỏ nữa. Dì nhìn xem, cái nào đẹp?” Đào Anh Thy kéo bà đi.

Dì Hà nhìn giá cả rồi nói nhỏ với cô: “Có giảm năm mươi phần trăm cũng không rẻ đâu.” “Không sao, mua là lời rồi.” Dì Hà không khuyên được Đào Anh Thy, bà cũng không muốn để cô thất vọng nên chỉ có thể chọn dây chuyền.

Bà chọn một sợi dây chuyền hơn một trăm triệu.

Đào Anh Thy gỡ sợi dây chuyền cũ của Dì Hà xuống rồi đeo sợi mới lên cho bà. Dì Hà nhìn sợi dây chuyền trong gương, kiểu dáng rất đẹp.

“Lấy cái này đi” Đào Anh Thy nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt bà thì nói với nhân viên bán hàng.

Dì Hà kéo cô đi qua một bên rồi nói nhỏ: “Cho dù có giảm giá năm mươi phần trăm thì vẫn đắt!” “Không sao, chủ yếu là dì thích là được rồi, đẹp không?”

Dì Hà gật đầu rồi nói: “Đẹp”