Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 406: Con muốn mẹ



Đào Anh Thy bỏ điện thoại xuống, cô nhìn màn hình điện thoại rôi nghĩ thâm, hình như cô lại chọc phải Tư Hải Minh rồi.

Cô có nói sai gì à? Không phải là cô đã bình tĩnh trao đổi với anh ta sao? Đàn ông sáng nắng chiều mưa đúng là khó chiều thật đấy! Đào Anh Thy nhìn phòng khách, muốn tìm cái gì đó để ăn.

Trong phòng bếp có tiếng dĩa bể.

Bào Điển vội vàng đi vào thì thấy Dì Hà đang ngôi xổm dọn dẹp mảnh vỡ, bà nhìn thấy Bào Điển vào thì vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm vỡ đĩa mất, tôi sẽ bồi thường.

“Không sao, Dì Hà khác với những người khác, với cô Anh Thy mà nói thì dì chính là người nhà.

Bào Điển nói.

Bào Điển quản lý cả một cái biệt thự Minh Uyển lớn như thế này, không đến nỗi ngay cả nhìn mặt nói chuyện cũng không biết.

Đừng nói là làm vỡ một cái đĩa, cho dù Dì Hà có làm bể cả phòng bếp thì cậu Hải Minh cũng chẳng nói cái gì.

“Tôi biết cậu Hải Minh đối xử tốt với Anh Thy, đó là phúc của Anh Thy.” Dì Hà cúi mắt xuống mà nói.

“Dì không sao chứ?” Bào Điển nhìn dáng vẻ có chút giấu diểm của Dì Hà rồi hỏi.

“Tôi có thể có chuyện gì được chứ? Tôi tới phòng bếp ép nước trái cây cho bọn nhỏ, tối qua Bảo Vỹ còn bảo muốn uống nước chanh kia kìa!” Dì Hà nói.

“Được” Bào Điển cũng không hỏi thêm gì.

Dì Hà chăm sóc sáu đứa bé, có một số việc đều do bà tự mình làm.

Bào Điển cũng quen rồi nên mặc kệ bà.

“Bà ơi!” Sáu đứa nhỏ tìm tới.

Khi Dì Hà nhìn thấy sáu đứa nhỏ thì trên mặt mới có nụ cười: “Về rồi à? “Bà ơi, tối nay mẹ có tới không ạ?” Bảo Nam chạy tới rồi hỏi.

Năm đứa bé khác đứng bên cạnh chờ Dì Hà trả lời với vẻ lo lắng.

“Tối nay mẹ còn bận việc, có lẽlà sáng mai mới tới được.” Bà nói.

Ánh mắt của sáu bé con tràn ngập sự thất vọng.

Mẹ không tới…

Tư Hải Minh và mấy đứa bé ăn cơm.

Một người lớn, sáu đứa bé.

Tư Hải Minh ngồi ở đầu bàn, mỗi bên là ba đứa nhóc, mấy đứa đang cầm thìa trong tay rồi nhét đồ ăn vào miệt.

“Con đang rất tức giận.’ Bảo Nam giơ thìa lên.

Cơm trên thìa bay thẳng ra ngoài rồi rơi vào người Tư Hải Minh.

Trên áo sơ mi màu đen của anh dính từng hạt cơm màu trắng tinh.

“.

..” Bào Điển đứng bên cạnh trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.

“A?” Bảo Nam chớp chớp mắt nhìn Tư Hải Minh, dường như cậu bé không hiểu vì sao cơm lại dính lên người ba vậy.

Lúc ăn cơm thì tâm trạng của Tư Hải Minh đã rất không tốt rồi, giờ lại bị Bảo Nam quậy như thế thì sắc mặt của anh lại càng khó coi hơn.

Bảo Nam vội vàng tụt xuống ghế, cô bé cầm khăn màu trắng ở bên cạnh rồi đưa tới trước mặt Tư Hải Minh và nói: “Cho ba này.” Tư Hải Minh rút lại ánh mắt rét lạnh của mình, anh kiềm nén sự tức giận rồi cầm lấy khăn mà Bảo Hân bắt đầu lau cơm trên người.

Anh nhìn đôi mắt to tròn của Bảo Hân thì sờ đầu của cô bé một cái rồi nói: “Làm tốt lắm” Bảo Hân được khen thì cười híp cả mắt lại, cô bé quay về chỗ ngồi của mình.

“Con muốn mẹ” Bảo Nam dùng thìa gõ xuống bàn, tạo nên những âm thanh rất ầm ï.

Tư Hải Minh nhíu mày rồi nói với vẻ nghiêm khắc: “Quậy nữa thì đừng có ăn” Bảo Nam ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé đã nhuốm đầy nước mắt: “Mẹ ơi cứu con” Lúc đầu năm đứa bé khác cũng vất vả lắm mới quên được mẹ, bây giờ vừa nghe tới mẹ thì cũng chẳng thèm ăn cơm nữa mà nhìn về phía Tư Hải Minh với ánh mắt đầy nước.

“Mẹ…” Tư Hải Minh không kiềm chế được mà nghiến răng: ‘Muốn nhìn thấy mẹ thì ăn cơm đàng hoàng cho bai” Sáu đứa bé lau nước mắt rồi nhìn về phía Tư Hải Minh với vẻ không hiểu.

“Các con ăn xong thì ba dẫn đi” Tư Hải Minh nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“Ba ơi, bọn con sẽ ăn cơm ngoan mài!” Bảo Vỹ nói xong thì bắt đầu ăn.

Năm đứa bé khác cũng bắt đầu ăn cơm một cách đàng hoàng.