Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 425: Cảm thấy tủi thân à



Đào Anh Thy nhìn những người đi làm ở đài truyền hình ngoài cửa kính xe, nói: “Tôi đi xuống đây” Nói xong liền đứng dậy muốn đẩy cửa.

Tay còn chưa chạm vào cửa xe, cổ tay đã bị siết chặt, kéo lại.

Trái tim Đào Anh Thy như nhảy lên cổ họng, quay sang, lập tức đụng phải cặp mắt sắc bén mà thâm trầm của Tư Hải Minh.

Trong lòng có hơi căng thẳng: “Anh Hải Minh…” Còn chưa nói xong, Tư Hải Minh đã lấy ra một chiếc đồng hồ đeo lên cổ tay trắng nõn xinh đẹp của cô.

Là chiếc đồng hồ đã bị Võ Ái Nhi lấy đi…

Tư Hải Minh tự tay giúp cô đeo lên.

Cho nên, Tư Hải Minh quay xe là vì muốn lấy lại đông hồ cho cô? Cố tay lại lân nữa được đeo chiếc đồng hồ lên, bị lòng bàn tay thô ráp của Tư Hải Minh đụng vào, cô không dám động đậy.

“Không cho phép tháo xuống.” Tư Hải Minh bá đạo nói.

“Biết rôi, lúc quay chương trình cũng phải đeo.” Đào Anh Thy nói, muốn rút tay về xuống xe, nhưng lực nắm tay của Tư Hải Minh vẫn không buông lỏng. Ngay lúc nhịp tim của cô trở nên bất ổn, người lại bị kéo qua: “AI” Miệng nhỏ la lên tiếng hoảng sợ của Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh chuẩn xác hôn xuống, đánh chiếm, mang theo sự bá đạo và trừng phạt.

Một hồi lâu sau mới buông ra, Đào Anh Thy hoa mắt chóng mắt nhanh chóng hít thở, dường như chỉ cần chậm một giây nữa, cô sẽ bị tắt thở.

Trọng lượng cả người đều ghé vào lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh, thở gấp từng hơi.

Ngước con mắt ngập nước lên, vẻ mặt phiếm hồng.

Tư Hải Minh giơ tay lên, lòng bàn tay quẹt qua môi cô, non mịn mềm mại.

Cảm giác thô ráp khiến Đào Anh Thy mấp máy môi, hơi nghiêng mặt đi chỗ khác.

“Không có gì muốn nói hả?” Giọng nói của Tư Hải Minh vẫn còn hơi khàn khàn, mang theo vẻ nguy hiểm.

“Nói gì chứ?” Đào Anh Thy hỏi, vừa đụng phải ánh mắt của Tư Hải Minh thì vội né đi: “Anh nói là nhà họ Tư à?” “Chém bọn họ thành ngàn mảnh, nghiên xương thành tro, được không?” Tư Hải Minh dường như vẫn đang thảo luận vê điêu vô cùng tàn nhẫn này với Đào Anh Thy.

“Anh đang muốn đối phó với bọn họ hay là muốn trừng phạt tôi?” Đào Anh Thy cụp mặt xuống, ổn định lại tâm trạng sợ hãi, hỏi.

Tư Hải Minh nheo lại đôi mắt đen, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tái nhợt của cô, không lên tiếng.

Đào Anh Thy không nhìn Tư Hải Minh, trực tiếp xích lại gân, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng hơi lạnh của anh.

Cô dùng cách này để vỗ về Tư Hải Minh, dựa trên tâm lý sợ hãi.

Cô không thể khẳng định cách này thực sự có hiệu quả trị liệu không, khả năng cao là sẽ bị Tư Hải Minh trực tiếp chiếm hữu trong xe.

Ba giây sau, môi mỏng dường như thả lỏng, gáy của Đào Anh Thy bị bàn tay anh chụp lấy, hai đôi môi lại quấn quít với nhau.

Nhoáng một cái, Đào Anh Thy bị đặt trên ghế ngồi rộng rãi, bóng đen bao trùm phía trên, kín đáo không một kẽ hở.

Bàn tay thô ráp luồn vào tóc của cô, có hơi nắm chặt, bá đạo lại mạnh mẽ cố định đầu cô.

Tim Đào Anh Thy đập rộn lên, hoàn toàn không dám động đậy.

Lập tức bàn tay nắm chặt ghế da, sợ hãi vô cùng.

Lúc cô cho rằng bản thân không trốn thoát được, sẽ bị Tư Hải Minh giày vò trong xe, thì cảm giác áp bức trong miệng đột nhiên rút lui.

Đầu váng mắt hoa, Đào Anh Thy không thể không nhắm mắt lại, gấp rút thở hổn hển.

Phải một lúc sau, ý thức mới thanh tỉnh, cô mở to mắt, lại buông thõng ánh mắt xuống: “Nếu như tôi nói tha cho bọn họ, bọn họ sẽ lại tiếp tục làm những việc không thể tha thứ kia. Nếu như tôi nói không tha, lại có vẻ hơi tàn nhẫn… Thật ra chuyện anh muốn làm không cần hỏi tôi, tôi sẽ coi như không biết.”

Tư Hải Minh nắm lấy cằm cô, nhấc lên, ép buộc nhìn vào ánh mắt thâm sâu như vực thẳm của mình: “Cảm thấy bản thân ấm ức à?” Ánh mắt cô khẽ run: “Không có”