Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 465: Mẹ thích ba không?



Đào Anh Thy ôm thân thể mềm mại của chúng, dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu, không nhịn được cầm bàn chân bụ bẩm của chúng. Cô chợt nghĩ đến gì đó, bèn hỏi bằng giọng trưng cầu: “Mẹ hỏi các con một chút, tại sao lại muốn cho ba ngủ cùng chúng ta? Nếu mẹ không cho ba ngủ chung thì sao?”

Nghe xong, sáu đứa nhỏ vô tội nhìn cô, mít ướt im lặng nước mắt ròng ròng. Bảo Nam bình thường hay bị đánh lại im lặng nhất.

“Mẹ, chúng ta ngủ không cho ba ngủ chung, ba sẽ rất đáng thương.” Bảo Hân nói.

Đào Anh Thy suy nghĩ, bình thường con toàn nói mấy câu kỳ lạ, mẹ nên nói con như thế nào đây…

“Ba thật đáng thương… Bảo My như sắp rơi nước mắt.

Thấy vẻ mặt buồn bã của sáu đứa trẻ, Đào Anh Thy vội từ bỏ suy nghĩ này: “Được rồi, mẹ chỉ hỏi thế thôi, không phải thật sự không cho ba ngủ chung với chúng ta!”

Bảo Nam bò xuống người Đào Anh Thy, bò lên đằng trước, nằm lên đùi cô, đáng yêu nhìn cô: “Mẹ ơi…

Con… Con sẽ bảo vệ mẹ”

Đào Anh Thy nở nụ cười: “Ừ” Có phải cậu bé cũng nhận thấy ba mình là nhân vật nguy hiểm không nhỉ? Có điều cho dù nguy hiểm thì cũng muốn ngủ chung sao? Đây cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất sáu đứa bé đều tiếp nhận cha mình, Đào Anh Thy không phải là người ích kỷ, cô biết tâm quan trọng của gia đình đối với bọn trẻ, cho nên mong muốn bọn trẻ đều được ba mẹ yêu thương.

Do đó, dù cô sợ hãi Tư Hải Minh đến mấy, cô cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của bọn nhỏ.

“Mẹ, thích ba không?” Bảo Hân hỏi.

Đào Anh Thy giật mình nhìn đôi mắt trong veo của Bảo Hân. Khi cô đang bất đắc dĩ thì cảm thấy bầu không khí khác thường, Tư Hải Minh đã tắm rửa xong, xuất hiện trong phòng. Ánh mắt Đào Anh Thy né tránh, chắc chắn Tư Hải Minh đã nghe thấy lời nói vừa rồi…

“Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi” Đào Anh Thy đánh lạc hướng sáu đứa nhỏ. Cô vừa định nhúc nhích thì Lâm Tử Ngọc đã ngồi xuống sau lưng cô, đặt tay lên vai cô. Động tác rất bình thường, lại khiến Đào Anh Thy không thể nhúc nhích.

“Bình thường em hay dỗ bọn nhỏ kiểu đó hả?” Tư Hải Minh kề môi bên tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn len lỏi vào tai khiến cô nổi da gà. Đào Anh Thy khẽ nhíu mày: “… Anh muốn thế nào?”

“Phải trả lời hết những câu hỏi của bọn nhỏ, mới có lợi cho sự trưởng thành của chúng” Đào Anh Thy mím môi, cô thật lòng không biết đối thoại kiểu này thì có lợi gì cho trưởng thành.

Cô biết rõ Tư Hải Minh đang cố ý gây khó dễ cho mình. Nếu cô không trả lời, bàn tay trên vai sẽ không chịu buông ra. Đào Anh Thy không có khả năng đánh nhau với Tư Hải Minh trước mặt sáu đứa nhỏ. Thấy đôi mắt mong chờ của chúng, Đào Anh Thy chần chờ một lát, bị buộc nói: “… Thích”

Đôi mắt đen thâm thúy của Tư Hải Minh dừng lại trên gò má mịn màng của Đào Anh Thy. Ngón tay vuốt ve men theo bờ vai. Ánh mắt Đào Anh Thy lóe lên. Đôi mắt của sáu đứa trẻ sáng ngời như ánh sao.

“Mẹ, con cũng thích ba!” Bảo Hân nói.

“Thích!” “Thích!” Đào Anh Thy thúc giục: “Được rồi, ngủ đi. Đã khuya rồi.”

“Dạ” Sáu đứa trẻ đi ngủ, Đào Anh Thy còn tỉnh lại. Tư Hải Minh xoay người ôm lấy cô. Sáu đứa trẻ ngủ lăn lộn các góc giường, đều nằm kề sát người lớn, vừa ngoan vừa đáng yêu.