Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 495



Xa Huệ Anh trợn trắng mắt: “Còn chưa dỗ dành đủ à? Trong nhà cô ta đã thành bà nội rồi.” Nói xong, bà ta ngoài người vào phòng.

Đào Hải Trạch đứng trước cửa sửa soạn lại một chút, sau đó mới đẩy cửa vào phòng.

Thấy người đàn ông ngồi trên sofa không giận mà uy, ông ta càng kinh hãi. Đào Hải Trạch lại gần, khom lưng nói: “Chào anh Hải Minh, nhân viên phục vụ nói anh muốn gặp tôi? Không biết có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực?”

“Ngồi đi.” Tư Hải Minh khẽ lắc lư ly rượu, chất lỏng màu hổ phách chao đảo khiến người ta hoảng hốt.

“Vâng.” Đào Hải Trạch ngồi xuống sofa đối diện. Ông ta chú ý thấy chai rượu trên bàn Tư Hải Minh, đúng là không phải rượu trong quán bar, có thể thấy Đào Anh Thy không lừa ông ta.

Trong lúc ông ta ngẩn người thì nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao, lập tức tập trung tinh thần.

“Cô ấy ở nhà ông có quen không?” Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi.

Đào Hải Trạch lập tức hiểu “Cô ấy” là ai. Anh đang thử ông ta!

“Quen chứ quen chứ! Anh… Đào Anh Thy ở nhà tôi không hề bị bạc đãi, ăn dùng đều xịn nhất!” Đào Hải Trạch nói, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Đào Anh Thy đều dùng đồ vật như những người khác, cách xa cái gọi là “xịn nhất”. xem ra ông ta về nhà phải chỉnh đốn lại mới được.

“Tốt nhất là vậy.” Tư Hải Minh vuốt ve mép ly: “Nếu tôi biết cô ấy chịu một chút thiệt thòi, rớt một cọng tóc thì tôi sẽ tặng quà lớn cho ông.”

Đào Hải Trạch kinh hãi: “Anh Hải Minh yên tâm, sẽ không bao giờ xảy ra

chuyện như vậy đâu!” Lúc rời khỏi phòng riêng, trên trán Đào Hải Trạch chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy. Khí thế của Tư Hải Minh quá mạnh, khiến ông ta đối mặt mà cả người như nhũn ra, không dám thăm dò chuyện khác.

Trở về phòng riêng của mình, Đào Sơ Tâm vừa lúc đi ra, xem ra cố ý muốn tìm Đào Hải Trạch.

“Tư Hải Minh nói gì?” Đào Sơ Tâm hỏi.

“Không nói gì, chỉ hỏi ba về tình huống của Đào Anh Thy, không yên lòng cho con bé ở nhà mình.” Thấy vẻ mặt thờ ơ của Đào Sơ Tâm, Đào Hải Trạch lập tức hỏi: “Con muốn đi tìm Tư Hải Minh hả? Không thích hợp đâu.”

Đào Sơ Tâm liếc ông ta, lạnh giọng nói: “Tôi có nói là muốn tìm anh ấy sao?” Sau đó xoay người vào phòng riêng.

Đào Sơ Tâm biết rõ, bây giờ mình đi tìm chỉ là tự rước lấy nhục. Mình phải nghĩ cách gì đó đặc biệt để tiếp cận Tư Hải Minh mới được.

Sau khi trở lại biệt thự, Đào Anh Thy lập tức đi ngủ, trước chuông báo thức. Đến 2 giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Đào Anh Thy tỉnh dậy tắt chuông. Cô ngồi dậy chờ đầu óc tỉnh táo, sau đó xốc chăn xuống giường. Cô xách túi, mở cửa đi ra ngoài, lặng lẽ bước đi trong bóng đêm như một con mèo.

Hai giờ sáng là giờ ngủ sâu, không có một người hầu nào, yên tĩnh như núi sâu rừng già, có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Cô không bật đèn, thích nghi với bóng tối, mượn ánh trăng có thể thấy rõ tình huống trong biệt thự. Đào Anh Thy vào gara, xe của Đào Hải Trạch đã về. Sau khi xác nhận, cô quay lại mò vào thư phòng của Đào Hải Trạch, lắp camera theo dõi lỗ kim.

Khoảng mười phút sau, Đào Anh Thy lặng lẽ rời khỏi thư phòng, trở về phòng mình. Sau đó cô lấy điện thoại, mở app theo dõi, camera nhắm ngay bàn làm việc của Đào Hải Trạch.

Có thể thấy rõ mọi động tác của ông ta lúc làm việc. Nghĩa là chỉ cần Đào Hải Trạch nhập mật khẩu thì cô sẽ nhìn thấy, cho dù chỉ là làm việc trong công ty.

Đào Anh Thy muốn mau chóng tìm được video, sau đó hủy diệt nó. Vậy thì cô không cần kéo dài thời gian về vụ quyền khai phá đất ở khu Tây Nam. Lúc đó cứ từ chối là được.