Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 504: Câu lạc bộ giải trí Caesar



Cờ bạc…` “Tên nơi đánh bạc đó là gì?” Đào Anh Thy hỏi ngay.

“Câu lạc bộ giải trí Caesar.” Cô khẽ cau mày, Caesar…

Tối hôm đó, Đào Anh Thy lại lẻn vào phòng làm việc của Đào Hải Trạch một lân nữa, bật máy tính lên, bên trong có một file vê đầu tư cổ phân và phân chia hoa hông được giấu ở giữa những dữ liệu chằng chịt.

Công ty được đầu tư đó quả nhiên là câu lạc bộ giải trí Caesarl.

Khi Đào Anh Thy nhìn lướt tìm video tối qua, cô có chút ấn tượng vê cái tên này, đó là lý do tại sao cô hỏi! Thực sự là có quan hệ.

Cho dù trước đó Đào Hải Trạch không liên quan gì đến Caesar, công ty của Cố Đông Lâm được biết đến là nợ nân chồng chất vì đánh bạc trong câu lạc bộ này, nhưng với tư cách là bạn, Đào Hải Trạch lẽ ra không ghét thì cũng phải hiểu là nên tránh khỏi hiềm nghi chứ.

Ông ta lại làm ngược lại, đầu tư trực tiếp cổ phiếu vào đây. Không thể không khiến người ta hoài nghỉ rằng trong cuộc đánh bạc này cất giấu bao nhiêu âm mưu tính toán.

Cờ bạc, tai nạn xe hơi, mua lại công ty… Nếu không phải Đào Hải Trạch giở trò quỷ thì chính là gặp quỷ.

Đào Anh Thy im lặng trở vê phòng, nhìn đồng hồ đã là 2 giờ 15 phút sáng.

Cô gửi một tin nhắn rồi lên giường nằm.

Mắt nhìn chằm chằm vào rèm cửa, cô khẽ cắn cắn ngón tay.

Chuông điện thoại vang lên, cô liếc nhìn cuộc gọi rồi trả lời: “Xin chào?” “.. Là cô à?” Giọng Cố Mạnh hơi nặng nề và có phần bất ngờ.

“Không ngờ sao?” Có thể gọi lại nhanh như vậy chứng tỏ tin nhắn đối với anh ta rất nhạy cảm! “Cô Anh Thy có ÿ gì? “Không có gì, chỉ là gửi cho anh một tin nhắn mà thôi.” “Câu lạc bộ giải trí Caesar?”

“Có lẽ đó là chỗ mà cha anh đã đánh bạc?” Đào Anh Thy thẳng thắn nói: “Không phải là cha tôi nói cho tôi, là tôi tự mình điều tra” Cố Mạnh hơi khựng lại một chút, sau đó cúp điện thoại.

Đào Anh Thy cười nhạt, đặt điện thoại lên tủ đâu giường rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Đào Anh Thy, người tạm thời bận rộn, đi làm đúng giờ, nhưng cô không quay lại chỗ của Đào Hải Trạch.

Cô chỉ cần để ý theo dõi phòng làm việc của ông ta là được.

Đào Hải Trạch có muốn làm những chuyện không muốn ai biết kia cũng chỉ có thể làm được trong phòng làm việc đó nữa! Đào Anh Thy ra khỏi thang máy chung cư, hướng về khía cổng khu nhà.

Vừa mới đến một lối rẽ, một bóng đen xẹt qua trước mặt, một đồ vật lạnh lẽo phát ra ánh sáng sắc bén đặt nơi động mạch chủ của Đào Anh Thy.

“Cướp sắc hay cướp tiền?” Khuôn mặt Đào Anh Thy đanh lại, hỏi thẳng mục đích của người kia.

“… Mục đích của cô là gì? Nếu không nói tôi sẽ giết cô! Chỉ cần tôi động nhẹ ngón tay, cô ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có đâu!” Đào Anh Thy nhận ra đó là giọng của ai: “Anh Mạnh này, người tới là khách, không bằng vào trong nhà nói chuyện?” “Mở cửa.

Đào Anh Thy lấy chìa khóa ra, mở cửa, bị Cố Mạnh đẩy vào trong.

Cửa đóng lại.

“Tôi bật đèn, anh không phiền chứ?” Bên trong rất tối, Đào Anh Thy hỏi.

Thấy Cố Mạnh không phát ra tiếng động, cô liền bật đèn lên.

Trong phòng sáng rõ, Đào Anh Thy nhìn thấy Cố Mạnh, bộ dạng so với hôm đó cũng không khác gì lắm.

Chỉ là ánh mắt nhiều thêm mấy phần sắc bén, đằng đằng sát khí.

“Anh ngồi đi! Tôi rót cho anh cốc nước.’ Đào Anh Thy quay người.

Cô mang nước đặt đến trước mặt Cố Mạnh rồi ngồi xuống.

Cố Mạnh không có hứng thú với nước nôi gì cả, lạnh lùng nhìn Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy cười tủm tỉm: “Anh tìm đến tận đây, thật khiến tôi kinh ngạc. Tuy nhiên, anh không phải muốn giết tôi mà là để thăm dò, nếu không sẽ không cần phiền toái như vậy. Nhưng anh không nên đến đây, chỗ của tôi không an toàn”

“Tư Hải Minh?”

“Xem ra anh biết về tôi không ít nhỉ”

Đào Anh Thy hơi nhướng mày: “Nói ngắn gọn lại, việc điều tra câu lạc bộ giải trí Caesar là hành vi cá nhân của tôi. Cha anh mất nhiều tiền như vậy chắc chắn là có vấn đề. Anh Mạnh, anh vẫn luôn điều tra nơi chỗ của cha tôi đúng không? Chỉ là vì không có bằng chứng.”

Ánh mắt Cố Mạnh thay đổi, anh chỉ cảm thấy người trước mặt nhìn có vẻ đơn giản sạch sẽ nhưng lại rất nhiều mưu mô.

“Mục đích của cô là gì?” “Rất đơn giản. Anh cùng tôi hợp tác phá hủy công ty của Đào Hải Trạch. Anh có thể lấy lại những gì thuộc về mình. Và tôi cũng có thể có được những thứ mình muốn…”