Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 542



“Đừng nhúc nhích.”

Ánh mắt bị bóng dáng đen kịt của Tư Hải Minh hay thế, đôi mắt anh đen láy như một vũng nước, sắc bén và sâu thẳm, lộ ra vẻ nguy hiểm không rõ.

Còn có… cả sự lo lắng.

“Khó chịu à? Hạ Khiết Mai sẽ tới ngay lập tức. Từ Hải Minh hơi nhíu mày, anh không vui vì Hạ Khiết Mai lê chầm chậm.

Tiếng đập cửa vang lên, sau khi nhận được câu trả lời của Tư Hải Minh, cửa mới được đẩy ra.

Hạ Khiết Mai đi đến, khi thấy sự áp bức của Tư Hải Minh, thì biết mình đã tới quá chậm.

Chậm à? Vừa nghe thấy tiếng chuông là mình đã chạy tới cực nhanh, chỉ trong vòng hai phút.

Nhưng mà đối với Tư Hải Minh mà nói, một giây cũng dài dâng dặc!

Tư Hải Minh đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Hạ Khiết Mai kiểm tra tình trạng cơ thể cho Đào Anh Thy Đào Anh Thy thấy vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Tư Hải Minh, cô thấy nhìn chằm chằm chỗ nào, đó rõ ràng như bị giám sát.

Cô không khỏi hỏi Hạ Khiết Mai: “Viện trưởng Mai, tôi rất nghiêm trọng sao?” “Không có việc gì, chỉ là chấn thương ngoài da, chấn động nhẹ nên phải nằm viện theo dõi hai ngày, không có máu tụ là có thể xuất viện.” Hạ Khiết Mai nói, cô không khỏi nhìn Tư Hải Minh mà trong lòng thấy vui mừng.

Có lẽ ngay từ đầu, khi Tư Hải Minh mang Đào Anh Thy đến bệnh viện lần đầu tiên, nó đã giống như một loại xác minh thân phận nào đó rồi!

Chỉ là muốn thay đổi một người, lại không dễ dàng như vậy.

Huống chi là thay đổi hai người…

Khi Đào Anh Thy đang tiếp tục được kiểm tra, ánh mắt cô nhìn sang chỗ khác, nhìn vào tay phải của Tư Hải Minh, trên đó có quấn vải xô.

Anh đã dùng bàn tay này, tay không xé toạc nóc xe.

Sức mạnh như vậy, khiến Đào Anh Thy vẫn còn sợ hãi đến bây giờ.

Tại sao có thể có người chỉ cần dùng lực tay là có thể xé toạc nóc xe?

Nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy, thực sự cảm nhận được sự chênh lệch mạnh yếu giữa hai người nhiều bao nhiêu, thực sự là đáng sợ! Trước đây cô còn muốn phản kháng trong tay anh nữa! Đúng là lấy trứng chọi đá, sợ là ngay cả trứng cô cũng không sảnh nổi!

“Anh Minh, hồi phục rất tốt, không cần lo lắng.” Hạ Khiết Mai gật đầu ra hiệu với Đào Anh Thy, rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Ánh mắt Đào Anh Thy nhìn theo bóng dáng Hạ Khiết Mai rời đi, nhìn cánh cửa đang đóng.

Trong phòng chỉ còn lại cô và Tư Hải Minh, không

khí im lặng làm tim cô đập vì lo lắng, dường như cô cũng không dám nhìn Tư Hải Minh.

Là Tư Hải Minh đã cứu cô.

Cô cho rằng đó sẽ là cảnh sát, sẽ là người qua đường, nhưng có làm sao cô cũng không nghĩ tới sẽ là Tư Hải Minh.

Đột nhiên ở trước mắt, anh dùng phương thức đơn giản mà thô bạo, thậm chí là máu tanh…

Chỉ là, tại sao Tư Hải Minh lại muốn dùng phương thức đó mà cứu cô?

Hoàn toàn có thể chờ cảnh sát tới mà…

Ngay khi cô đang căng não vì hành vi khó hiểu của Tư Hải Minh, thành giường hơi lún xuống khiến cô phải quay lại nhìn.

Quay mặt lại, Tư Hải Minh cầm cốc nước, cắm ống hút vào rồi đưa cốc môi lên Đào Anh Thy, Đào Anh Thy hiểu ý, cô hơi hé miệng, ngậm ống hút.

Dòng nước ấm vào trong miệng, lướt nhẹ khắp cổ họng, thoải mái ngấm vào.

Uống được hai ngụm, ống hút đã bị Tư Hải Minh rút đi: “Không thể uống nhiều.”

Đào Anh Thy hẳng giọng: “Cảm ơn.”

Tư Hải Minh đặt cốc nước sang một bên, anh hơi ngồi nghiêng với khí chất thâm trầm, con ngươi đen của anh nhìn cô, không nói một lời.

Cái nhìn chăm chú không tiếng động này làm cho toàn thân Đào Anh Thy không được tự nhiên.

Tư Hải Minh không biết khí thế của mình rất mạnh sao? Trong nháy mắt, có vẻ như Đào Anh Thy là đứa con có lỗi, nhưng họ lại không phải ruột thịt.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Đào Anh Thy phá vỡ bầu không khí đè nén, cô hỏi.

“Hai giờ.”

Đào Anh Thy nghĩ, dù sao thì cô cũng đã lỡ sáu giờ rồi sáu tiểu chỉ là thời gian…

“Được rồi, tài xế thì sao? Còn Tư Lệnh Sơn đâu?” Tư Hải Minh cứu cô, anh không cứu những người khác, mà trực tiếp mang cô lên xe rời đi.

Dường như mạng sống của những người khác không liên quan gì đến anh.

“Tư Lệnh Sơn hôn mê bất tỉnh, tài xế không sao.” Tư Hải Minh nói cho cô.