Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 544



Tiếng xả nước của bồn cầu vừa dừng, Tư Hải Minh không muốn lãng phí thời gian mà mở cửa bước vào.

Anh bế Anh Thy rời khỏi phòng tắm rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Mới thế mà đã tám giờ, Anh Thy cũng ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng Tư Hải Minh vẫn chưa rời đi. Anh lười biếng ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, không làm gì cả, một tay đặt lên đùi, một tay xoa lớp vỏ bọc mịn màng của ghế sô pha như thể đó là một động tác vô thức.

Vẫn còn sớm nên chắc là anh chưa muốn rời đi. “Ngủ đi.” Giọng của Tư Hải Minh vang lên.

Anh Thy cũng không nói gì mà quay lưng lại rồi nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ.

Không lâu sau Anh Thy đã ngủ thiếp đi, cô không biết Tư Hải Minh đã rời đi hay chưa, Khi cô tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.

Có lẽ vì bị thương ở đầu nên cô ngủ một mạch đến hơn chín giờ mới thức giấc.

Cô mở mắt ra đã thấy Tư Hải Minh vẫn ngồi trên ghe so pha như cũ, giống như từ đêm qua đến giờ anh vẫn không hề di chuyển chút nào.

Nhưng cô nghĩ lại thì thấy không có khả năng, có lẽ anh đến từ sáng sớm!

Hạ Khiết Mai đến xem qua cô một lần vào buổi sáng, sau một hồi kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì cô ấy đã rời đi.

Dù sao thì Tư Hải Minh cũng đang ở đây nên cũng không thoải mái để nói chuyện.

Sau đó Đào Anh Thy ngồi dựa trên giường, tay thì cầm cốc nước, miệng thì ngậm ống hút, cô nhìn về phía ghế sô pha bên cạnh.

Tư Hải Minh đang giải quyết công việc của Tập đoàn Vương Tân trên máy tính xách tay, khi anh làm việc luôn khiến cho người khác sinh ra loại cảm giác bất khả xâm phạm và lộ ra sự khôn ngoan cùng tài trí của anh.

Anh có thể kiểm soát một vương quốc kinh doanh lớn như vậy thì chắc chắn không phải là một người đơn giản.

Anh đứng ở một tầm cao mà rất khó để với tới. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Hạ Khiết Mai lúc đó.

“Ở thủ đô có cái gì không phải của anh ấy không?” Hạ Khiết Mai nói: “Không phải là không phải của anh ta mà là anh ta không muốn nó.” Qua đó có thể thấy được người đàn ông này đáng sợ như thể nào!

Trong đầu cô lại nghĩ đến cảnh mình được cứu,

Ánh mắt Anh Thy hơi lóe lên, cô thu hoi tâm mát lại rồi nói: “Anh giúp tôi gọt quả được không?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm

vào máy tính sau đó dời đi rồi bình tĩnh nhìn Anh Thy.

“Dù sao thì anh cũng đã ở đây nên cũng phái có chút hành động chăm sóc bệnh nhân đúng không? Anh Thy chu cái miệng nhỏ nhắn nói mấy lời rất có đạo lý.

Tư Hải Minh không nói lời nào mà tạm gác công việc trước mặt sang một bên và bắt đầu gọt hoa quả.

Một lúc sau, Anh Thy cầm lấy trái cây vừa cắt gọt rồi nhìn Tư Hải Minh tiếp tục làm việc với máy tính nói: “Giúp tôi lấy giấy ăn.”

Tư Hải Minh ngẩng đầu hỏi: “Lau cái gì?”

“Còn có thể lau cái gì nữa? Đương nhiên là lau miệng.” Anh Thy nói rất tự nhiên.

Đôi mắt Tư Hải Minh rơi vào khuôn miệng nhỏ nhắn dính đầy nước trái cây của Anh Thy, đôi môi đỏ tươi, ẩm ướt, mềm mại và đàn hồi.

Anh Thy nhai trái cây trong miệng và tự hỏi liệu Tư Hải Minh có lấy giấy ăn cho mình không.

Tất nhiên là cô cố tình làm vậy vì muốn xem Tư Hải Minh sẽ làm được đến đâu, Hay là muốn mặc kệ tất cả chạy lấy người…

Trong đầu cô vẫn còn nhiều loại suy đoán khác nhau thì Tư Hải Minh đứng dậy đi đến bên này.

Anh Thy tưởng anh muốn lấy giấy ân nhưng không ngờ có một bóng den chân ngay trước mặt cô.

Hàm cô bị bóp chặt rồi hơi nàng lên, anh thó bạ0 tiếp xúc da thịt với cô, cái miệng nhỏ ngạc nhiên bị hôn ngấu nghiến.

“A!” Anh Thy hơi sững sờ.

Thứ cô ấy muốn là một tờ giấy ăn!

Tư Hải Minh hôn mọi ngóc ngách trong khuôn miệng của cô từ trong ra ngoài rồi đặt mới đặt giấy ăn vào tay cô, sau đó anh quay lại ngồi trên ghế sÔ pha.

Hồ hấp của Anh Thy đồn dập không ổn định, cô nhìn giấy ăn trong tay rồi lại nhìn chằm chằm Tư Hải Mình đang bình tĩnh.

Miệng cô đã bị anh ta xâm phạm rồi thì cái giấy ăn này có ích lợi gì!

Ngoài cửa vang lên tiếng động.

“Chúng tôi đến gặp Anh Thy. Tôi nghe nói rằng

con bé bị tai nạn xe hơi. Anh có thể cho chúng tôi vào được không?”

Anh Thy nghe thấy giọng nói bên ngoài thì nhận ra ngay đó là Đào Hải Trạch, tin tức thực sự đã đến tai ông ta.

Việc gì mà phải giả mù sa mưa!

“Người không có phận sự không được phép lại gần, lập tức rời đi.” Giọng nói hung dữ của vệ sĩ vang lên.