Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 546



“Cơ đồ của ba cần được mở rộng. Chỉ có tiền thì có ích gì không? Nhà họ Xa trong chặt nhưng con không tin rằng mọi người trong công ty đều là người của nhà họ Xa. Ba nên tìm một người mà nhà họ Xa không thích hợp tác mà bồi dưỡng thành người của chính mình”Anh Thy nói. “Ba không sợ sau khi có được quyền phát triển khu Tây Nam thì nhà họ Xa sẽ tranh phần miếng bánh sao?”

Đào Hải Trạch hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một người như vậy.”

“Đừng nói với con, dù sao con cũng không biết anh ta.” Anh Thy không quan tâm.

“Con đã gặp người đó.”

“Ai?”

“Cố Mạnh” Đào Hải Trạch thấy vẻ mặt Anh Thy vẫn mờ mịt không hiểu nên nói: “Là người mà lần trước con đụng phải trong quán bar.

“Là anh ta…” Anh Thy nghĩ lại: “Người nhà họ Xa không thích anh ta?”

“Cũng chỉ vì một người phụ nữ, đại khái là vì người phụ nữ mà Đào Huy Mạnh thích lại thích Cố Mạnh nên mới có chuyện này. Ngoài ra, lúc đầu Cố Mạnh là chồng chưa cưới của Đào Sơ Tâm, mẹ con Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm nóng lòng muốn đá anh ta đi ngay lập tức. Muốn cho anh ta biến mất thật xa, Về sau Cổ Mạnh chủ động hủy bỏ hôn ước nên mới có thể ở lại công ty kiếm miếng ăn không để người ta đàm tiểu.”

Anh Thy cảm thấy đây là mánh khóe của Cố Mạnh. Nhìn qua thì giống như anh ta đang nhân nhượng, khúm núm nhưng thực tế là đang có kế hoạch của riêng mình.

Thể nhỡ may Cổ Mạnh nói với nhà họ Xa thì sao?” Anh Thy nói với Đào Hải Trạch.

“Chuyện này con không cần lo lắng, ba chắc chắn

về chuyện này.” Anh Thy nói: “Vậy thì tốt.” Cô thầm nghĩ không biết đến lúc đó ai mới là người dắt mũi ai! “Đúng rồi, ba đi cùng ai?”

Sơ Tâm, con bé không đi vào, hiện đang ở bên ngoài.”

Anh Thy nở một nụ cười chế nhạo, Đào Sơ Tâm chắc chắn là cố ý không vào! Cô ta biết rằng khi Đào Hải Trạch vào thì Tư Hải Minh sẽ đi ra ngoài, chuyện này vừa vặn hợp ý cô ta…

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Hải Minh tiến vào, khí thế trên người anh lạnh lùng đến đáng sợ.

Đào Hải Trạch vội vàng đứng lên: “Ngài Hải Minh, không có chuyện gì nên tôi đi về trước, Anh Thy không sao nên tôi cũng yên tâm.”

Tư Hải Minh không nói, không khí tràn đầy áp lực. Đào Hải Trạch không dám ở lại thêm một giây

nào vội vã đi ra ngoài. Tư Hải Minh trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Ngay sau khi Đào Hải Trạch đến bên ngoài thì thấy sắc mặt của Đào Sơ Tâm rất xấu, cô ta quay người và rời đi.

Đào Hải Trạch vừa thấy liền biết tiến triển không tốt, hiện tại trong lòng ông ta không có tâm tư giúp cho nhà họ Xa.

Ông ta phải bồi dưỡng người của riêng mình, Cố Mạnh.

Đào Hải Trạch không phải không nghi ngờ, ông ta không thể tin tưởng Anh Thy hoàn toàn nhưng lại cảm thấy không logic.

Anh Thy chưa bao giờ tiếp xúc với Cố Mạnh, dù Anh Thy có lén tiếp xúc với Cố Mạnh sau lưng ông ta thì làm sao cô biết được ông ta sẽ nghĩ đến Cố Mạnh? Trước đây chưa bao giờ ông ta có ý tưởng này!

Cho nên sẽ không có khả năng đó.

Có lẽ do ông ta quá đa nghi.

Dù sao có đoạn video của dì Thu ở đây thì Anh Thy cũng không dám làm cái gì quá phận.

Trong phòng bệnh, Anh Thy nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh khi đi vào không tốt, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm. “Không lâu đúng không? Không tới mười phút.” Anh Thy cảm thấy mình giống như tội phạm.

Tư Hải Minh ngồi xuống ghế sô pha rồi nhìn cô thật sâu: “Buổi trưa em muốn ăn gì?”

Anh Thy sửng sốt, cô còn tưởng anh sẽ nói ra lời nguy hiểm! Không ngờ lại cho phép cô chọn đồ ăn.

“Cái gì cũng được, anh chọn đi.” Anh Thy không đưa ra lựa chọn.

Mỗi lần dùng bữa với Tư Hải Minh đều có món cô ấy rất thích ăn. Bên cạnh đó, món ăn ngon mà giá cả lại tốt thì dù có ăn kiêng thì cũng không cưỡng nổi.

Anh Thy dựa vào giường và cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh vẫn chưa rời khỏi người mình, cô không kìm lòng được mà hỏi: “Anh có chuyện muốn nói?”

“Không.”

Không có sao lại nhìn chằm chăm tôi thế này? Anh Thy lại hỏi: “Anh không đi làm à?”

“Tùy thuộc vào tâm trạng của tôi.”

Anh Thy nghĩ lại thấy cũng đúng, công việc này còn không phải anh ta muốn làm thì làm sao, dù sao thì anh ta cũng là người cầm quyền của Tập đoàn Vương Tân! Ai dám thắc mắc một câu?