Một Thoáng Kinh Hồng Muôn Đời Luân Hãm

Chương 18: Đổng Miên



"Ngươi... đang nói cái gì vậy?...", khí thế Đổng Tuyết trong phút chốc thay đổi, khiến Lương Kì nhất thời hốt hoảng.

Đổng Tuyết cười gằn, ánh mắt sắc lạnh: " ta nói là, các ngươi là cái thá gì mà ta phải đích thân đi tiếp đón?"

" Ngươi...", Lương Kì bị Đổng Tuyết làm cho á khẩu, vì gã có cảm giác mỹ nhân trước mặt này mang một cổ khí tức rất đáng sợ, như thể muốn đoạt mạng của gã vậy.

[ Rầm ]

" Quá đáng, ngươi biết Lương đại nhân là ai không mà dám vô lễ như vậy hả?", một tên trong đám đập bàn, đứng dậy hướng Đổng Tuyết quát lớn.

Đổng Tuyết bị quát, liền nhíu chặt mày, y còn chưa lên tiếng, tên lính kia liền bị một lực đánh bay, lưng đập mạnh vào vách tường chết tại chỗ.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Không ai kịp nhìn rõ diễn biến vừa rồi.

Lương Kì cùng những người còn lại bị diễn cảnh trước mặt làm cho câm nín. Ai cũng xanh mặt không thốt lên được bất cứ câu gì.

Một tên thị vệ của Đổng Tuyết lúc này mới nhẹ nhàng thu tay lại, sau đó nhẹ nhàng lùi về một bước, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Lương Kì lúc này mới hoàn hồn, gã chỉ tay vào mặt Đổng Tuyết, quát: " ngươi vậy mà dám giết thuộc hạ của ta?!!"

" Ta không giết hắn, là hắn tự tìm chết.", Đổng Tuyết thờ ơ nói: " hôm nay ta nghe báo lại, các ngươi gây sự ở Huyết Mộ lâu, làm cản trở việc làm ăn của Huyết Mộ lâu. Món nợ này, nên tính như thế nào đây?"

Lương Kì tức đến run người, " các ngươi... các ngươi dám? Ta là người của hoàng thượng, được đích thân hoàng thượng phái đi giám sát các ngươi, nếu các ngươi động vào ta, hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

" ha ha ha ha ha", Đổng Tuyết nghe xong liền cười lớn, đôi mắt phượng ngay sau đó liền trừng trừng nhìn chòng chọc Lương Kì, đôi mắt y sáng rực, ánh lên sự chết chóc rợn người: " Ngươi nghĩ ta sợ ông ta sao? "

" Lương đại nhân, ta nói cho ngươi biết, dù ngươi là con của thiên đế, thì cũng không ngăn được ta lấy cái mạng của ngươi đâu! ", Đổng Tuyết nhoẻn miệng cười nói.

" Ngươi... ngươi...", Lương Kì run run ngã ra đất, "người đâu, mau bắt tên vô lễ này lại cho ta!"

" Lương... Lương đại nhân...", những người thuộc phe gã không ai dám đứng ra động vào Đổng Tuyết.

Cái xác kia vẫn còn nằm đấy, muốn bọn họ lên nộp mạng sao? Đừng đùa.

" Các ngươi không nghe ta nói gì sao?!!!", Lương Kì quay lưng lại, quát lớn.

Đổng Tuyết tiến lên vài bước, cười híp mắt: " Lương đại nhân không cần phải tốn sức gọi nữa đâu. Đây là Huyết Mộ lâu, lời ta nói, mới - là - tuyệt - đối!"

" Người đâu, đem đám người này nhốt vào nhà giam đi. Chừng nào hết thời hạn, chúng ta sẽ thả bọn hắn ra.", Đổng Tuyết nói xong liền nhanh chóng quay lưng đi ra khỏi phòng.

Nam Sát, cùng Lâm tổng quản nhanh chóng rút lui theo Đổng Tuyết. Bọn Lương Kì thì nhanh chóng bị bốn hộ vệ của Đổng Tuyết chặn lại.

Không biết sau lưng diễn ra chuyện gì, chỉ thấy cả căn phòng của Lương Kì nhanh chóng bị người của Huyết Mộ lâu ùa vào. Cánh cửa phòng liền được đóng lại, tiếng la mắng cùng nhốn nháo cũng bị chặn ở bên trong.

.......

[ Choang ]

Trở về phòng, Đổng Tuyết tức giận phang mạnh chén trà xuống đất.

" Suốt bao năm, ông ta nghĩ rằng vẫn còn có thể kìm hãm được ta sao?", Đổng Tuyết tức giận quát lớn, sát khí lan tỏa khắp nơi.

" Lâu chủ, xin người hãy bình tĩnh, ông ta vốn dĩ không biết được người đang ở đây.", Lâm tổng quản cúi người, van nài nói.

" Bình tĩnh? Ta và đệ ấy trốn chui trốn nhủi bao nhiêu năm. Bọn ta có được cơ ngơi như ngày hôm nay, ông ta khi không liền phái người đến gây chuyện? Người bảo ta bình tĩnh bằng cách nào đây?", Đổng Tuyết cười gằn, linh khí không kiểm soát liền bộc phát mạnh mẽ.

Ngay tức khắc, cả người Đổng Tuyết liền đau đến run rẩy, nỗi đau như muốn xé linh hồn của y ra làm ngàn mảnh.

" Phụt! ", Đổng Tuyết liền đưa tay bụm miệng, tơ máu đỏ rực len lỏi theo kẻ ngón tay chảy ra ngoài, nhiễu tí tách xuống nền nhà.

Cả người y tức khắc liền lảo đảo như ngọn đèn cạn dầu.

Lâm tổng quản cùng Nam Sát nhanh chóng phóng đến đỡ lấy Đổng Tuyết.

Nam Sát điểm vài huyệt đạo trên lưng Đổng Tuyết, giúp y bình ổn lại nguồn linh khí hỗn loạn trong cơ thể.

" Lâu chủ, cầu xin người bình tĩnh, vẫn còn tiểu thiếu chủ đang đợi người mà!!!", Lâm tổng quản quỳ xuống, khẩn thiết nói.

Đổng Tuyết được Nam Sát đỡ mới tạm thời có thể đứng vững. Y đưa tay lau máu nơi khóe miệng, nghe Lâm tổng quản nói vậy liền cười nói: "phải, vẫn còn đệ ấy, đệ ấy còn đang đợi ta mà?"

Đổng Tuyết nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc. Y tiến lên, nén cảm giác đau râm ran khắp người mà đưa tay đỡ lấy Lâm tổng quản.

" Lâm tổng quản, ông đứng lên đi, ta rất xin lỗi về việc vừa nãy, là do ta quá bồng bột đã làm ông lo lắng rồi.",

Lâm tổng quản được Đổng Tuyết đỡ dậy, cả người ông như nhẹ đi vài cân, " chỉ cần ngài được an lòng, mấy việc này có xá gì."

" Ta rất vui vì ông nói vậy. Ông lui xuống làm việc của mình đi. Ta muốn đến gặp đệ ấy một chút."

" Ơ...", Lâm tổng quản nhìn sang Nam sát, nói: " người có cần tiểu nhân đi theo không ạ?"

" Không sao.", Đổng Tuyết nhìn sang Nam Sát đang đỡ mình, nói: " có hắn theo ta rồi."

Lâm tổng quản gần như hét lên: " Không được đâu! Chuyện này sao có thể..."

" Được rồi, ta tin hắn. Ông sẽ không nghi ngờ cả ta chứ?", Đổng Tuyết mỉm cười, trấn an Lâm tổng quản.

Lâm tổng quản rụt rè, cúi người vâng với Đổng Tuyết sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

Đổng Tuyết rũ mi, nhanh chóng cùng Nam Sát đi đến "chỗ kia".

Nơi đến chính là tầng cao nhất của Huyết Mộ lâu, nhánh nằm ở hướng Đông. Còn lâu hướng Tây là nơi y hay tiếp đãi mọi người, cũng chính là nơi y hay xuất hiện.

Càng đi, cách bày biện trang trí cũng dần khác hẳn. Từ việc các cột gỗ nạm đá hồng ngọc xen lẫn tinh thạch, giờ đã chuyển sang nạm tinh thạch và thạch anh tím.

Thạch anh tím vốn không quý giá bằng hồng ngọc. Nhưng lại được trang trí rất nhiều ở nơi đây, có lẽ chủ nhân ở đây rất thích những viên đá này.

Đỉnh điểm chính là khi vừa mới vào lâu phía Đông này, dưới tầng trệt đã trồng một gốc tử đằng rất lớn. Cây tử đằng được bón rất nhiều tinh thạch, vậy nên quanh năm đều ra hoa, trên các cành cây còn được treo các chuỗi thạch anh xinh đẹp lấp lánh.

Chỉ tiếc lâu phía Đông bị niêm phong không hoạt động. Nên rất ít ai biết được vẻ đẹp thơ mộng của nó.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi đến tầng cao nhất, Đổng Tuyết đưa tay đẩy cánh cửa gỗ được chạm khắc tỉ mỉ ra, nói: " ngươi ở ngoài đợi ta."

" Vâng!", Nam Sát đáp.

Đổng Tuyết bước vào, còn không quên trở tay đóng cửa lại.

Trong căn phòng, mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, lại còn được trang trí rất nhiều tinh thạch lấp lánh. Bàn ghế, tiểu cảnh trong phòng cũng được bày biện giản lược.

Có một bức bình phong được đặt ở giữa phòng, Đổng Tuyết đi vòng qua nó, ngay lập tức liền thấy được một chiếc giường, xung quanh còn được rũ vài chiếc mành lụa màu tím xinh đẹp.

Đổng Tuyết nhẹ bước tiến về phía chiếc giường. Bước chân y rất nhẹ, nhẹ đến độ không nghe ra được tiếng động, như thể sợ người trên giường thức giấc.

Đổng đưa tay vén mành lên, dung nhan người nằm trên giường liền hiện ra. Là một thiếu niên nhưng gương mặt lại xinh đẹp kiều diễm, dung nhan tương thích với Đổng Tuyết tận chín phần. Chỉ khác ở chỗ, dưới đuôi mắt phải của thiếu niên được điểm xuyến một nốt ruồi lệ xinh đẹp.

Đây chính là đệ đệ ruột của Đổng Tuyết, tên Đổng Miên. Tuy sinh sau Đổng Tuyết vài năm, nhưng dung nhan cả hai lại rất giống nhau, như thể là một đôi song sinh.

Đổng Tuyết đưa tay vuốt nhẹ lên sườn mặt Đổng Miên, ấy vậy mà người nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu thức giấc.

" Mấy ngày nay ta không đến thăm đệ, đệ có nhớ ta không?"

...********...

...********...

...********...