Một Thoáng Kinh Hồng Muôn Đời Luân Hãm

Chương 2: " Ta tìm thấy ngươi rồi!"



" Ta không đem theo đủ tinh thạch, nhưng ta có một viên dạ huyết châu, không biết có thể đặt được hay không?"

Tuyết mỹ nhân được đặt cược liền lên tiếng: "trong túi có một trăm tám mươi viên tinh thạch, thêm dạ huyết châu, đổi được hai mươi viên tinh thạch nữa. Có thể đặt được."

Người kia nghe xong liền vui vẻ hí hửng lui về chỗ.

Lúc này, đã có người mở màng, liền lập tức có nhiều ngươi bạo dạn lên đặt cược.

Không hổ là nơi xa hoa phung phí chỉ chào đón những kẻ có tiền. Chẳng mấy chốc, mười cái khay đã đầy ấp túi nhung, khế đất cùng những viên tinh thạch lấp lánh ánh xanh không ngừng tỏa ra linh khí mờ ảo.

"Còn ai đặt nữa không?",mười vị Tuyết mỹ nhân lúc này lên tiếng.

Đáp lại họ là một khoảng không im lặng.

Lúc này, ở tầng thứ ba, một gian phòng nằm bên phải của ngọc đài, có một khung cửa sổ đang hé mở, chỉ chừa một khe hở nhỏ.

Người bên trong thông qua khe hở đó nhìn xuống bên dưới ngọc đài, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

Bàn tay dài trắng như sứ cằm một quả nho lên đưa vào miệng. Mắt phượng câu hồn lại theo dõi diễn biến bên ngoài qua khe cửa.

Đây chính là vị Tuyết mỹ nhân mà bọn họ cần tìm kiếm!

Dưới ngọc đài lúc này không ai tiến lên nữa. Thứ họ mong mỏi bây giờ là muốn biết mình có đặt đúng hay không. Trong lòng ai cũng không khỏi hào hứng cùng nôn nóng.

"Không còn ai đặt cược nữa vậy bây giờ ta liền công bố kết quả.", mười vị Tuyết mỹ nhân liền đồng thanh.

Khắp khán sảnh không ngừng nín thở chờ đợi kết quả. Đã có người đặt cược cả nhà cửa cùng khế đất, thật sự nếu thua họ sẽ mất trắng mấy mảnh đất cùng mấy căn nhà.

"Vị Tuyết mỹ nhân thật sự..."

"Khoan đã!", một giọng nói lạnh lẽo vang lên, cắt ngang lời nói của mười vị Tuyết mỹ nhân kia.

Mọi người đang thấp thỏm chờ kết quả, nghe được câu này liền giật mình ngoảnh mặt ra nơi phát ra tiếng nói.

Vị Tuyết mỹ nhân thật sự ngồi trong gian phòng liền nhìn ra ngoài.

Từ bên ngoài, một nam nhân thân mặc bạch y tiến vào. Hông đeo bội kiếm màu bạc nạm tinh thạch sáng chói, chuôi kiếm có một miếng ngọc bội hình hồ điệp màu đỏ au như máu.

Nam nhân đầu đội kim quan khảm bạch ngọc, dung mạo góc cạnh, cả người toát lên khí chất cao ngạo khó gần.

Nam nhân đi đến giữa thảm đỏ liền đứng lại nhìn lên ngọc đài.

"Ta muốn đặt cược."

Tuyết mỹ nhân ngồi trong gian phòng khẽ nheo mắt. Tay y cũng dừng ngắt nho mà nhíu nhíu mày nhìn xuống dưới.

Người này y không hề nhìn ra được cảnh giới ở đâu. Chắc cũng chỉ là một người muốn ham vui mà thôi. Chỉ là thanh kiếm bên hông hắn thật sự rất tốt, phải như hắn ta đặt cược bằng thanh kiếm đó nhỉ?

Nghĩ xong Tuyết mỹ nhân liền lười biếng chóng tay đỡ đầu mà nhắm mắt lại.

Thật nhàm chán a~

Ở dưới đài lúc này một người lên tiếng cáu gắt, "có đặt thì ngươi đặt lẹ đi. Bọn ta còn muốn hàn huyên với Tuyết mỹ nhân, ngươi đừng có mà ở đó chậm trễ thời gian của bọn ta."

Nam nhân bạch y khẽ liếc mắt cảnh cáo người vừa lên tiếng quát hắn. Đôi mắt sắc lạnh đầy uy áp khiến người kia liền sợ hãi cụp cổ lại.

"Ta sẽ đặt cược, không những thế, ta còn chắc chắn mình sẽ đặt cược đúng Tuyết mỹ nhân."

Nhiều người khinh thường nhìn nam nhân bạch y, chưa kịp lên tiếng phản bác liền thấy hắn trong nháy mắt như bốc hơi mà biến mất.

Mọi người liền há hốc mồm trầm trồ.

Cao thủ!

Tuyết mỹ nhân trong phòng lúc này nhắm mắt mà khẽ ngâm nga vài tiếng, y hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra dưới đài.

"Cạch."

Tuyết mỹ nhân nghe tiếng động liền lập tức mở to mắt ra. Trong gian phòng ngoài bàn ghế cùng y ra, thì bây giờ lại có nhiều thêm một người.

Nam nhân bạch y khi nãy liền cúi người kề sát tai y nói nhỏ: "ta đặt cược vị này là Tuyết mỹ nhân. Tuyết mỹ nhân, ta tìm thấy ngươi rồi."

Tuyết mỹ nhân chưa bao giờ tiếp xúc với một ai gần như thế. Trong tức khắc sát ý liền nổi lên trong đôi mắt phượng hẹp dài.

Y liền dồn nội lực vào tay sau đó xoay người đánh vào người sau lưng.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, động tác của Tuyết mỹ nhân rất nhanh, cao thủ bậc Huyền hậu kì đại viên mãn ra tay quả thật khiến người ta phải nhăn mặt líu lưỡi.

Chỉ là động tác của Tuyết mỹ nhân nhanh thì có nhanh, nhưng động tác của nam nhân bạch y lại càng nhanh hơn. Hắn phản xạ nhanh nhẹn né sang một bên. Đợi linh lực ở tay y tiêu tán hơn phân nửa liền cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, một tay khác ôm lấy eo y đỡ người đứng dậy.

Nam nhân đối mắt với Tuyết mỹ nhân ở cự li rất gần, ý cười lấp lóe đầy nơi đáy mắt.

"Ta tìm ra rồi, vẫn là mau chóng ra ngoài thôi."

Tuyết mỹ nhân lần đầu ra tay mà không trúng, ngay tức khắc liền ngẩng người. Lợi dụng thời cơ ít ỏi đó, nam nhân mặc bạch y liền bế bổng y lên đạp cửa sổ phi ra ngoài.

Tuyết mỹ nhân theo phản xạ liền choàng tay ôm lấy cổ hắn. Hai người liền cứ trong tư thế đó mà xuất hiện trước mọi người.

Mọi người ở trong đại sảnh còn đang hoang mang không biết nam nhân bạch y kia đâu rồi. Nhưng chỉ vài nhịp thở sau liền thấy cửa sổ của gian phòng ở lầu ba bị đạp tung ra.

Ngay sau đó họ liền thấy nam nhân bạch y khi nãy bay ra, trên tay còn bế theo một người. Nhìn kĩ lại, thì người đó chẳng phải là Tuyết mỹ nhân sao?

Mọi người lập tức trố mắt nhìn lên ngọc đài, mười vị "Tuyết mỹ nhân" vẫn đứng im không nhúc nhích, tính thêm vị này nữa chính là vị thứ mười một.

Theo lời nam nhân bạch y khi nãy bảo chắc chắn sẽ tìm ra Tuyết mỹ nhân thật sự.

Vậy chẳng lẽ người hắn đang bế trên tay mới thật sự là Tuyết mỹ nhân, còn lại mười người trên ngọc đài đều là giả?

Nam nhân bạch y liền nhẹ nhàng bế Tuyết mỹ nhân đáp xuống ngọc đài. Mọi người trong đại sảnh đều im thin thít dõi mắt theo.

Tuyết mỹ nhân vẫn còn chìm trong suy nghĩ của bản thân. Khi nãy y đã cố tình che giấu khi tức, người này vậy mà lại có thể phát hiện ra, thậm chí không một tiếng động mà xuất hiện trong phòng y.

Có phải hay không người này là cao thủ bậc Hoàng hậu kì đại viên mãn? Hay... Hay là bậc Tuyệt?

Nam nhân bạch y phì cười khi thấy ánh mắt ngơ ngẩn của y, hắn thả người xuống nhưng tay vẫn mạnh mẽ đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Tuyết mỹ nhân. Tiếp tục thân mật nói nhỏ vào tai y.

"Tuyết Tuyết có phải là nên thông báo kết quả rồi không?"

Tuyết mỹ nhân đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghe được người gọi về, lại nghe được cái tên từ miệng hắn phát ra khiến y phải nổi da gà da ốc lên mà hoàn hồn.

Tuyết mỹ nhân đặt tay lên bàn tay đang đặt trên eo mình, dùng nội lực gỡ ra nhưng bàn tay kia chẳng xê dịch đi chút nào. Y nghiến răng mặc kệ sau đó hắng giọng.

"E hèm, đã có người tìm ra được ta rồi, người thắng cược hôm nay chính là vị công tử này. Tiền cược thua ta sẽ thay mặt Huyết Mộ lâu nhận lấy."

Mười vị "Tuyết mỹ nhân" lúc này tự tháo bỏ mặt nạ rồi nhanh chóng lui xuống.

"Ta không đồng ý!", một đại hán cao to gầm lên, mọi người cảm nhận chỗ ngồi như bị rung lên vài cái.

Là bậc Thiên.

Sau khi biết được cảnh giới của gã, những người có mặt thầm cầu phúc cho đại hán cao to đó. Khi không lại đi gây sự với Tuyết mỹ nhân.

"Ồ?", Tuyết mỹ nhân lúc này liền lạnh mặt nhìn sang.

Sau vài lần cố chấp gỡ cánh tay trên eo mình ra nhưng không được, Tuyết mỹ nhân đành từ bỏ. Trong lòng lại lấp lóe lửa giận.

Bây giờ lại có người đứng ra gây sự, Tuyết mỹ nhân liền dồn cơn giận sang gã.

Mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo như băng tuyết giữa trời đông khiến mọi người rùng mình. Chỉ duy nam nhân bạch y bên cạnh lại nhìn đến si mê.

"Công tử bảo không đồng ý, là không đồng ý với luật chơi, hay là không đồng ý với kết quả mà ta công bố?"

Đại hán cao to liền từ lầu hai nhảy xuống, thanh đao sáng chói bên hông lắc lư dữ dội theo cú nhảy của gã.

"Chính là luật chơi.", gã bặm trợn nhìn y, hằn học nói: "Tuyết mỹ nhân, ngươi bảo bọn ta tìm ra ngươi trong mười người trên ngọc đài thì sẽ thắng. Vậy tại sao ngươi nấp ở trong gian phòng kia?"

Tuyết mỹ nhân nghe vậy liền nhếch mép, "ta có nói là mình không được nấp đi? Với lại lỗ tai nào của công tử nghe ra ta bảo tìm ra ta trong mười người kia?"

Đại hán liền phì phò cãi lại: "chính ban đầu ngươi nói bảo tìm ngươi còn gì?"

"Đúng là ta có bảo vậy, nhưng ta đâu bảo tìm ra ta trong mười người kia?"

Tuyết mỹ nhân nói đây liền tựa vào nam nhân bạch y bên cạnh, "luật cũng đâu bảo ta sẽ đứng im cho ngươi tìm mà lại không cho ta nấp. Ta chỉ bảo "tìm ra được ta" mà thôi. Vả lại, chẳng phải vẫn có vị công tử đây tìm ra ta đó sao?"

Nam nhân bạch y được mỹ nhân dựa dẫm, ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhìn nhưng bên trong đã rạo rực đến sắp nổ tung.

"Ngươi... Ngươi ức hiếp người quá đáng."

Gã giận dữ rút đao ra xông lên, nhắm vào Tuyết mỹ nhân mà đâm tới.

Tuyết mỹ nhân liền híp mắt nhìn, không né cũng không tránh, một bộ dáng lười biếng mặc kệ thế nhân.

Gã đại hán cao to vừa mới bước một chân qua khỏi vòng ngăn cách ngọc đài, lập tức trên không trung xuất hiện ra ba ảnh vệ, tất cả đều là bậc Huyền sơ kì đại viên mãn.

Tuyết mỹ nhân lười nhác nhìn đại hán thô to kia bị cưỡng chế kéo ra ngoài mà không làm được gì.

"Đã lâu lắm rồi không thấy náo nhiệt như vậy."

"Tuyết Tuyết thích náo nhiệt, vậy theo ta, ta sẽ dẫn Tuyết Tuyết đi du ngoạn."

Tuyết mỹ nhân lúc này mới ý thức được khoảng cách giữa y và nam nhân lại gần hơn. Y liền đẩy người ra muốn kéo rộng khoảng cách, nhưng dù cố gắng đến đâu y vẫn chung thủy không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ hữu lực của hắn.

"Tuyết mỹ nhân có phải là quên phần thưởng của ta rồi không?", nam nhân bạch y cười cười.

Tuyết mỹ nhân mím môi, hậm hực quay người lại đi đến nơi giành riêng cho y gặp mặt với người khác.

Nam nhân bạch y mỉm cười nhìn mỹ nhân hờn giận, ôm lấy eo y tiếp bước đi theo.

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿