Một Thoáng Kinh Hồng Muôn Đời Luân Hãm

Chương 6: Trừng phạt



Hiên Trì Ngân dùng móng tay ấn rách đầu ngón trỏ, sau đó nhỏ máu vào viên đá nhỏ đen huyền nằm ngay trước mắt.

Ngay giây phút giọt máu vừa được nhỏ vào viên đá đen kia liền nhanh chóng bị viên đá hút mất. Đổng Tuyết liền nghe ầm một tiếng, sau đó tảng đá liền xê dịch ra sau để lộ một lối mòn nhỏ.

Lối mòn này có bậc thang dẫn xuống lòng đất. Phía dưới tối đen như mực khiến Đổng Tuyết không nhìn ra được lối đi này sâu bao nhiêu.

Đổng Tuyết còn chưa kịp định thần đã bị Hiên Trì Ngân kéo đi.

Vì tính đặc thù của Tuyết Vãn Sinh là không được tiếp xúc ánh sáng, vậy nên suốt quãng đường đi, Đổng Tuyết đều dựa vào sự chỉ dẫn của Hiên Trì Ngân mà bước.

"Sắp tới rồi, đi qua ngã rẽ này liền sẽ thấy Tuyết Vãn Sinh."

Theo lời Hiên Trì Ngân nói, Đổng Tuyết mở to mắt dõi về phía trước, rất nhanh liền thấy được một thứ ánh sáng lung linh ảo dịu phát ra ở cuối đường.

Sau khi đi hết khúc quanh, trước mắt Đổng Tuyết và Hiên Trì Ngân là một rừng Tuyết Vãn Sinh đang nở rộ, có cây còn đang ươm nụ chưa nở, phía dưới các gốc cây rải đầy tinh thạch, linh khí thanh mát lan tỏa khắp ngóc ngách, bọn chúng không ngừng phát ra ánh sáng lam nhạt dịu nhẹ.

Tuyết Vãn Sinh cũng tỏa ra hàn quang lam nhạt lung linh. Hai thứ kết hợp lại khiến cho mật đạo tăm tối không có ánh sáng này như sáng bừng hẳn lên. Ấm áp lại mát dịu vô cùng.

Đổng Tuyết hiếm có lộ ra vẻ thích thú phấn khởi. Y giằng tay ra khỏi Hiên Trì Ngân chạy lại vuốt ve Tuyết Vãn Sinh. Vuốt từ cây này sang cây khác.

Hiên Trì Ngân cũng không quấy rầy nhã hứng của y, chỉ yên lặng đứng một bên nhìn.

Đổng Tuyết mặc hồng y đỏ rực, đứng giữa rừng Tuyết Vãn Sinh trắng tinh tỏa ra hàn quang quả thật đối nghịch, nhìn không thuận mắt. Nhưng đối với Hiên Trì Ngân, sự đối lập này lại trở thành sự hòa hợp hoàn hảo đến không thể diễn tả. Mỹ lệ đến khiến người ta không nỡ chối từ.

"Này, Trì Ngân, chỗ này là ngươi tự tay trồng hết sao?", Đổng Tuyết sau khi đã chiêm ngưỡng, vuốt ve thỏa thích liền lên tiếng hỏi.

Hiên Trì Ngân từ trước đến giờ chưa ai gọi thẳng tên hắn. Nói đúng hơn là cũng không dám gọi.

Nếu có cũng là chất giọng cay nghiệt đến nặng nề. Chỉ duy lần này, Đổng Tuyết chỉ đơn giản là thuận miệng gọi tên hắn nhưng lại khiến tâm tình Hiên Trì Ngân rạo rực. Như thể một dòng nước ấm rót vào tai, thanh khiết đến mức khiến hắn xiêu lòng.

" Trì Ngân?", Đổng Tuyết không nghe được tiếng trả lời liền nhíu mày quay mặt sang.

Hiên Trì Ngân hồi thần, đáp: "đúng vậy, Tuyết Tuyết có thích không?"

" Dĩ nhiên là rất thích rồi, ta còn muốn lấy tất cả về cơ."

" Nếu Tuyết Tuyết thích có thể nói với ta, ta sẽ dẫn Tuyết Tuyết xuống đây ngắm thường xuyên."

" Hừ, ta mới không thèm!"

Hiên Trì Ngân mỉm cười, tiến đến ngắt một đóa Tuyết Vãn Sinh đưa lên mũi ngửi, sau đó đưa đến trước mặt Đổng Tuyết.

" Tuyết Tuyết còn nhớ giao kèo giữa chúng ta chứ? Đó là nếu Tuyết Tuyết chịu trả lời ba câu hỏi của ta, ta liền tặng cho Tuyết Tuyết một cây."

" Hoa đang đẹp ngắt làm gì?", Đổng Tuyết mím môi, cầm lấy cây bông, " nếu câu hỏi của ngươi ta không thể trả lời thì sao?"

" Ta biết cân nhắc nặng nhẹ, chắc chắn những câu hỏi ta hỏi Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết đều có thể trả lời được.", Hiên Trì Ngân hạ tay xuống, "vừa hay ta có câu hỏi muốn hỏi Tuyết Tuyết đây."

"Câu gì?"

Hiên Trì Ngân chắp hai tay ra sau lưng, hỏi: "Tuyết Vãn Sinh vốn thất truyền từ lâu, cũng chẳng mấy ai còn biết đến nó. Một loại cây vừa khó trồng vừa khó luyện ra đan dược, công dụng lại chẳng phải chữa được bệnh nan y gì. Tại sao Tuyết Tuyết lại muốn có nó?"

" Ta thấy đẹp nên muốn sưu tầm, không được sao?"

" Tuyết Tuyết, trả lời thật!", Hiên Trì Ngân bỗng nghiêm giọng khi nghe Đổng Tuyết trả lời hời hợt.

Đổng Tuyết mím môi, y trừng trừng nhìn Hiên Trì Ngân. Hiên Trì Ngân cũng lẳng lặng nhìn y.

Im lặng một lúc, Đổng Tuyết quay mặt đi, hít một hơi sâu, nói: " đối với ngươi có lẽ nó vô dụng, chẳng khác gì một cây hoa dùng để trưng ngắm, nhưng với ta nó rất quan trọng. Còn quan trọng ra sao, thứ lỗi ta không thể nói."

" Được, Tuyết Tuyết không thể nói ta cũng không cưỡng cầu." Hiên Trì Ngân lại hỏi: "ở Huyết Mộ lâu, Tuyết Tuyết chỉ đơn giản là hoa khôi của Huyết Mộ lâu, là Tuyết mỹ nhân thôi sao?"

Đổng Tuyết liếc hắn: "đúng vậy, chứ ngươi nghĩ ta còn thân phận gì khác à?"

Hiên Trì Ngân không vui nhíu nhíu mày, hắn đưa tay choàng lấy eo của Đổng Tuyết kéo mạnh người vào lòng mình.

Đổng Tuyết không phòng bị liền bị hắn làm cho giật mình. Y mở to mắt đối mắt với Hiên Trì Ngân.

" Tuyết Tuyết, ta không muốn ngươi trả lời qua loa có lệ với ta, nếu ngươi không trả lời được thì có thể nói không trả lời, ngươi còn làm vậy một lần nào nữa ta sẽ phạt ngươi đấy.", Hiên Trì Ngân không vui nói.

Đổng Tuyết cương cổ lên cãi: "ta thích như thế đấy, ngươi sẽ định phạt ta thế nào? Trong giao kèo ngươi cũng đâu bắt buộc ta phải trả lời thật ưm..."

Hiên Trì Ngân không nói không rằng, đưa tay giữ chặt lấy gáy của Đổng Tuyết, cúi đầu khóa đi đôi môi đỏ mọng của người trong lòng.

Đổng Tuyết trố mắt nhìn Hiên Trì Ngân không chút khó khăn mà hôn y, cánh môi bị nam nhân mạnh mẽ xâm chiếm, không thể kêu la cũng không thể tránh né.

Đổng Tuyết đưa tay đẩy người ra nhưng lại không có lực, y liền chuyển sang đánh mạnh lên người Hiên Trì Ngân nhưng cũng không khiến hắn xê dịch đi một chút nào.

Nơi cánh môi truyền đến từng đợt tê dại, Đổng Tuyết không thể phản kháng bị nam nhân từng bước từng bước cưỡng chế xâm nhập. Đây là lần đầu tiên Đổng Tuyết được hôn, mà lại còn bị cưỡng chế.

Cảm giác quả thật rất kì lạ.

Đổng Tuyết cảm thấy cả người tê rần dần dần bị nụ hôn kia cướp hết đi sức lực, nếu không phải Hiên Trì Ngân mạnh mẽ giữ lấy y thì Đổng Tuyết đã ngã từ lâu.

Nước bọt liền chảy ra giữa hai đôi môi của Đổng Tuyết và Hiên Trì Ngân.

Hiên Trì Ngân lúc đầu chỉ muốn hôn cảnh cáo y, nhưng nào biết hôn rồi lại chẳng dứt ra được, đôi môi đỏ mọng của Đổng Tuyết như có bùa mê khiến hắn mãi đắm chìm không thể dứt ra.

Hiên Trì Ngân không chút lưu tình gặm cắn đôi môi mềm mại của Đổng Tuyết, lại còn không hề nhẹ nhàng mà xâm nhập vào khoang miệng người nọ như muốn hút hết mật ngọt trong đó. Mỗi một lần hắn chạm vào đầu lưỡi của người kia, liền cảm nhận được y run lên một cái.

Đổng Tuyết khó khăn đón lấy từng trận xâm nhập vồn vã của Hiên Trì Ngân, y có chút sợ hãi nhưng thật sự không thể bác bỏ nó cũng khiến y rất mê luyến.

Không biết đã hôn bao lâu, Đổng Tuyết cảm thấy cánh môi mình đã tê rần đến không cảm giác, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trì trệ.

Y khó thở vùng vẫy, tay chân không có lực chỉ có thể đặt lên lồng ngực Hiên Trì Ngân làm hành động kháng cự yếu ớt.

Hiên Trì Ngân cảm nhận được người trong lòng khó chịu, hắn mút mạnh cánh môi y một cái rồi mới luyến tiếc mà bỏ ra.

Đổng Tuyết được giải thoát liền như tìm được sinh cơ, y thở lấy thở để, gương mặt đỏ như đóa mẫu đơn chói lọi trong nắng. Cả người y vô lực tựa hẳn vào người của Hiên Trì Ngân làm chỗ dựa.

Hiên Trì Ngân cúi đầu nhìn người trong lòng, đáy mắt hắn tăm tối đến không thấy điểm sáng. Hiên Trì Ngân đưa tay lau đi vết nước bóng loáng chảy dài ở khóe miệng Đổng Tuyết. Ngón tay cố ý đặt lên đôi môi sưng đỏ đến sắp nhỏ ra máu của y mà miết nhẹ.

" pĐây chính là hình phạt của ta." Hiên Trì Ngân khàn khàn lên tiếng.

Đổng Tuyết lúc này tay chân đã có lực, y không biết lấy sức ở đâu liền đẩy mạnh Hiên Trì Ngân ra, vung tay tát hắn một cái.

" Biến thái!"

Đổng Tuyết buông lại một câu rồi quay người chạy đi ra khỏi động.

Hiên Trì Ngân đứng im tại chỗ, nơi má bị tát nhanh chóng ửng đỏ, hiện ra dấu năm ngón tay rõ ràng. Từ trước đến giờ chưa từng ai dám vô lễ với hắn như thế, Đổng Tuyết là người đầu tiên. Ấy vậy mà Hiên Trì Ngân lại không tức giận, hắn lấy ngón tay cái sờ lên môi mình sau đó bật cười thành tiếng.

Mỹ nhân tức giận, quả thật có vẻ đẹp khiến người ta khó quên.

Đổng Tuyết chạy vù một mạch về điện Thất Tử, y trở tay đóng cửa lại một cái rầm rồi tựa lưng hẳn vào cửa.

Gương mặt Đổng Tuyết lúc này đỏ hơn gấc chín, y đưa tay chạm lên cánh môi của mình, nơi đó vẫn còn cảm giác ấm nóng chưa tan.

Gương mặt Đổng Tuyết lại càng đỏ tợn. Y cắn môi, ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc, nhưng phần lớn vẫn là tức giận.

Hiên Trì Ngân vậy mà dám ngang nhiên cưỡng hôn y? Hắn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?

Đổng Tuyết đưa tay vuốt ngực mình, cố điều chế lại cảm xúc. Y niệm một vạn từ "Tuyết Vãn Sinh" trong đầu. Vì Tuyết Vãn Sinh, vì Tuyết Vãn Sinh, y phải nhịn!

Cứ xem như vừa rồi là bị chó cắn thôi.

Nghĩ xong, Đổng Tuyết đưa tay mở cửa, ngay giây phút cánh cửa được mở ra, đập vào mắt y là thân hình một người mặc y phục trắng.

Y giật mình ngước mặt lên, thấy được dung nhan người nọ y liền lập tức lùi về sau vài bước, muốn kéo dài khoảng cách.

" Ngươi tới đây làm gì? Tại sao đứng ngoài đấy mà lại không lên tiếng?", Đổng Tuyết tức giận nói.

Hiên Trì Ngân bước vào phòng, trở tay đóng cửa sau đó mới quay sang Đổng Tuyết cười nói: "ta cũng vừa mới tới thôi, chưa kịp lên tiếng thì Tuyết Tuyết đã mở cửa rồi."

" Ừ, vậy ngươi tới đây làm gì?", Đổng Tuyết giữ bình tĩnh hỏi.

" À, là do Đổng Tuyết vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta nha. Rằng thân phận của Tuyết Tuyết chỉ là Tuyết mỹ nhân thôi sao?"

Trán Đổng Tuyết nổi đầy gân xanh, y cật lực kìm nén bản thân để không phải một cước đá người nọ ra ngoài, " không, ở Huyết Mộ lâu, ta là Tuyết mỹ nhân, cũng là lâu chủ!"

Hiên Trì Ngân đưa tay xoa cằm, " sao ta nghe nói lâu chủ của Huyết Mộ lâu là một đại hán thân hình cao to thô kệch, tính tình lại lỗ mãng, hống hách không xem ai ra gì?"

" Là lời đồn mà ngươi cũng tin?", Đổng Tuyết liền cười nhạo.

Hiên Trì Ngân không tức giận vì thái độ xem thường của Đổng Tuyết giành cho mình.

"Đổng Tuyết có nhận ra miếng ngọc bội này không?", im lặng một lát, Hiên Trì Ngân mới hỏi, hắn đưa tay nâng miếng ngọc bội hình con bướm màu đỏ au treo ở chuôi kiếm lên.

...✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿...