Một Thoáng Kinh Hồng Muôn Đời Luân Hãm

Chương 8: Vào núi



Đổng Tuyết nhìn sang Mộ Thanh Hà, y âm thầm đánh giá nàng, không vội trả lời mà hỏi, " ngươi là ai?"

Mộ Thanh Hà ôn hòa nói: "ta họ Mộ tên Thanh Hà, là chấp quản sự của Tịnh Lạc học viện. Công tử cứ gọi ta hai tiếng Thanh Hà là được."

" Hóa ra là chấp quản sự của Tịnh Lạc, cũng có nghe qua danh của các hạ, lần đầu diện kiến, quả nhiên không khác lời đồn là bao. Ta họ Đổng tên chỉ một chữ Tuyết. Thanh Hà cô nương gọi ta một tiếng Đổng công tử là được rồi."

" Được, Đổng công tử là người từ nơi khác đến sao?"

Đổng Tuyết suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: " không phải, ta là người của Thất Sát cung."

"?!", Mộ Thanh Hà không tin, " ta cũng đã từng đến Thất Sát cung, nhưng chưa từng gặp qua Đổng công tử. Không biết có thân phận gì ở Thất Sát cung?"

Đổng Tuyết nhướng mày, y tươi cười đi lại ôm lấy cánh tay Hiên Trì Ngân, nói: "Thân phận của ta là gì, Thanh Hà cô nương chắc nhìn qua cũng biết rồi?"

Mộ Thanh Hà bất ngờ nhìn Đổng Tuyết thân mật ôm cánh tay của Hiên Trì Ngân, hành động tự nhiên như thể đây không phải là lần đầu.

Không chỉ Mộ Thanh Hà, tất cả người của Tịnh Lạc học viện đều không khỏi ngạc nhiên.

Cung chủ Thất Sát cung danh tiếng không hề tốt, là người thích hành động hơn thích nói, một lời không hợp liền động thủ. Kiểu cách làm việc cũng dứt khoát đến đáng sợ. Tiếng vang là thế nhưng hóa ra cũng chỉ là một tên... đoạn tụ.

Dù biết đoạn tụ đối với người trong giang hồ mà nói không quá lạ lẫm, nhưng cũng không thể nói là dễ dàng tiếp nhận như một việc thường tình.

Đã đoạn tụ thì cũng thôi đi, ít nhất cũng phải tìm một người tu vi được một chút, dung mạo cũng phải ưa nhìn một chút. Đằng này cung chủ Thất Sát cung thế mà lại cặp với một nam nhân tu vi thấp kém, dung mạo lại tầm thường đến không có gì nổi bật.

Người tên Đổng Tuyết này rốt cuộc là đã cho Hiên Trì Ngân uống tiên đan diệu dược gì mà khiến hắn để vào mắt như vậy?

Hơn ai hết, Hiên Trì Ngân mới là người bất ngờ. Lúc đầu Hiên Trì Ngân nghĩ Đổng Tuyết sẽ bảo mình từ một nơi khác, sau đó bịa đại một thân phận gì đó cho qua chuyện. Nhưng không ngờ rằng y chọn lấy thân phận nào không chọn, lại chọn làm ái nhân của hắn.

Việc này nằm ngoài dự liệu của Hiên Trì Ngân.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, Hiên Trì Ngân thật sự rất hài lòng với cách chọn của Đổng Tuyết. Đã như vậy hắn cũng sẽ không vất vả diễn trò nữa, bây giờ đã có thể thoải mái rồi.

Mộ Thanh Hà gương mặt có chút biến hóa, nàng hắng giọng, thu lại tầm mắt, " cái đó... Là ta mạo phạm rồi. Ta thật sự không có ý nghi ngờ Đổng công tử."

Đổng Tuyết cười tít mắt, còn thân mật tựa sát vào người Hiên Trì Ngân. " Ta không để bụng đâu. Bỏ qua chuyện đó đi, trước mặt bây giờ nên làm sao để vào ngọn núi này cái đã."

Mộ Thanh Hà gật đầu: "đúng vậy, ban đầu Đổng công tử bảo có thể nhận ra hết tất cả văn tự cổ khắc trên núi là thật?"

" Ừm, thậm chí trên đó còn chỉ cách để vào được ngọn núi này, bên trong đó, có rất nhiều bảo vật cùng tiên dược đó."

Mọi người bắt đầu nhìn nhau, trong mắt ai nấy cũng đều sáng ngời. Nhắc đến bảo vật cùng đan dược, dĩ nhiên ai mà không ham muốn?

" Vậy bây giờ chúng ta làm sao vào được đây?", Mộ Khấu lúc này mới thâm trầm lên tiếng.

" Cái này thì dễ, văn tự khắc ngoài núi có nói rồi. Để ta.", Đổng Tuyết buông Hiên Trì Ngân ra, đi lại gần ngọn núi lia mắt tìm kiếm gì đó.

Mọi người dĩ nhiên không ai biết y đang tìm gì. Chỉ thấy ngay sau đó, Đổng Tuyết đưa ngón tay đẹp tựa ngọc tạc lên môi, tự mình cắn rách rồi nhỏ vào một văn tự hình tròn khắc chìm nho nhỏ trên vách núi.

Hiên Trì Ngân ngay lập tức phi thẳng đến cầm tay Đổng Tuyết lên, nhíu nhíu mày: "cần máu thì sao không nói ta? Còn tự làm mình bị thương như vậy."

Đổng Tuyết bĩu môi, nhìn Hiên Trì Ngân không biết lấy đâu ra lọ thuốc mà thoa lên vết thương trên đầu ngón tay y.

" Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Khi nãy ngươi đứng xa như vậy, ta là lười gọi, cũng chỉ là một giọt máu, không sao đâu."

[ Ầm ầm!!! ]

Lời nói của Đổng Tuyết vừa dứt thì một tiếng động lớn kinh thiên động địa vang lên. Mặt đất chấn động dữ dội, ngọn núi cũng mạnh bạo rung lắc như sắp đổ. Không gian xung quanh đều bị địa chấn làm cho chấn động không ngừng.

Hiên Trì Ngân nuốt lại mấy lời định nói, hắn phản xạ nhanh lẹ đưa tay ôm chặt Đổng Tuyết vào lòng, nhún chân một cái, ôm y bay lên không trung, dùng chân khí bao bọc xung quanh cả hai.

Đám người Tịnh Lạc học viện chậm hơn Hiên Trì Ngân một nhịp, nhưng rất nhanh ai cũng nắm được tình, một số người nhanh chóng dùng khinh công bay lên. Một số người khác thì nhanh chóng dùng chân khí hộ thể, phòng hờ sẽ có ngọn núi sụp xuống.

Đổng Tuyết ở trong lòng Hiên Trì Ngân, ngoảnh đầu nhìn xuống diễn cảnh phía dưới.

Từ trên cao nhìn xuống, thấy rất rõ cây cối xung quanh không ngừng rung chuyển, chim chóc bay tán loạn tứ phía như ông vỡ tổ. Từ xa có mấy ngọn núi nhỏ chịu không được liền nứt toặc rồi sụp xuống.

Mộ Thanh Hà nhìn khung cảnh bên dưới, không kìm được lên tiếng, " thật không ngờ lại đáng sợ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?"

Mộ Thanh Hà liền nhìn sang Hiên Trì Ngân cùng Đổng Tuyết, " Đổng công tử, địa chấn này là sao vậy?"

Đổng Tuyết nghe được hỏi, đáp: " ta cũng không biết, chắc là có cơ quan gì đó đang hoạt động chăng?"

Địa chấn tuy mạnh, còn làm ra tiếng động lớn đến vậy nhưng không kéo dài quá lâu. Chỉ một lát sau liền dừng lại, mặt đất cũng trở nên yên ắng.

Mộ Thanh Hà, Mộ Khấu cùng Hiên Trì Ngân im lặng quan sát, sau khi thấy mặt đất không có dấu hiệu sẽ rung lắc trở lại liền nhanh chóng đáp xuống.

Ngọn núi lúc này cũng mở ra một cánh cửa cao mười thước, bên trong tối tăm, không ai có thể nhìn ra được con đường này dài tới đâu.

Đổng Tuyết đánh vào người Hiên Trì Ngân một cái, " còn không mau vào?"

Hiên Trì Ngân không chút do dự gật đầu, ra hiệu cho tùy tùng theo sau, sau đó ôm eo Đổng Tuyết tiến vào trước.

Đám người của Tịnh Lạc học viện cũng không chịu thua, thấy Hiên Trì Ngân mang người tiến vào liền nhanh chóng tiến vào theo.

Con đường tối tăm, sâu hun hút đến không thấy điểm dừng. Nhiều người liền dùng phù chú hệ lửa mà soi sáng. Chỉ tiếc sáng chưa được bao lâu liền vụt tắt, số lượng phù chú mà Tịnh Lạc học viện sử dựng từ lúc vào đến giờ đã gần hàng trăm.

Riêng bên Thất Sát cung, Hiên Trì Ngân cũng định dùng phù chú, nhưng Đổng Tuyết lại ngăn lại.

" Đừng dùng, ở trong hang động này có bố trí trận cấm lửa, chắc là có bảo vật gì đó dễ cháy. Đó là lí do vì sao phù chú hệ lửa vừa vụt sáng chưa bao lâu liền tan mất. Ta nhớ trước khi đi có bảo ngươi chuẩn bị vài cây Tuyết Vãn Sinh đúng chứ? Lấy nó ra mà dùng."

Hiên Trì Ngân không nghĩ ngợi làm theo, tùy tùng nhanh chóng bê lên một rương gỗ.

Ngay khi rương gỗ vừa mở ra, một thứ ánh sáng lấp lánh thanh mát nhanh chóng phát ra. Ánh sáng của Tuyết Vãn Sinh tuy không quá sáng nhưng giữa không gian tối tăm như mực thế này đặc biệt phá lệ sáng tỏ.

Chỉ tiếc đem theo có mười cây. Nếu Đổng Tuyết biết hang động này lớn thế này thì đã kêu Hiên Trì Ngân đem nhiều hơn.

Mộ Thanh Hà thấy Hiên Trì Ngân có chuẩn bị Tuyết Vãn Sinh, liền không khỏi bất ngờ.

Nếu mà nói về Tuyết Vãn Sinh, tuy là dược liệu quý hiếm, nhưng cũng là phế phẩm. Từ lâu Thất Sát cung cũng chẳng ai trồng, không ngờ tới đời Hiên Trì Ngân, hắn lại một lần nữa trồng cây này. Chưa kể, làm sao hắn biết hang động này tăm tối, lửa không thể cháy mà chuẩn bị Tuyết Vãn Sinh làm nguồn sáng?

" Mộ quản sự, ta rất mến cô, vậy nên, ta tặng cho cô một cây Tuyết Vãn Sinh làm đèn, mong cô nhận cho.", Đổng Tuyết mỉm cười, nhìn sang Mộ Thanh Hà dung nhan lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối vì thiếu sáng.

Mộ Thanh Hà nghe gọi tên, dù không muốn nhận ân huệ của người khác, lại còn là từ Thất Sát cung, nhưng cũng hết cách. Trong không gian tối tăm thế này, nếu không có ánh sáng thì chẳng thể làm được gì.

Nàng liền nhanh chóng tiến lên nhận lấy, " đa tạ Đổng công tử. Ân huệ này Mộ Thanh Hà ta sẽ ghi nhớ."

Hiên Trì Ngân không khó chịu, để mặc Đổng Tuyết muốn làm gì thì làm, ở một góc độ mà Đổng Tuyết không thể thấy, ánh mắt Hiên Trì Ngân âm u đến đáng sợ.

Đổng Tuyết đi được một lúc liền cảm thấy chân mỏi lưng đau, y nhíu nhíu mày hướng Hiên Trì Ngân nói: "nghỉ một lát được không? Ta đi không nổi nữa."

Hiên Trì Ngân liền gật đầu, cho người dừng lại. Hắn dùng Tuyết Vãn Sinh soi sáng, nhanh chóng tìm được một tảng đá cũng xem là bằng phẳng mà ngồi xuống, sau đó kéo Đổng Tuyết để y ngồi lên đùi mình.

Đổng Tuyết lúc đầu có cựa quậy một chút vì không quen, nhưng lại ngại ngồi dưới nền đá lạnh, vậy nên liền nhanh chóng nhập gia tùy tục.

Người của Tịnh Lạc học viện thấy Thất Sát cung dừng chân. Liền do dự không biết nên đi tiếp hay dừng lại. Vì vốn dĩ Thất Sát cung và Tịnh Lạc học viện vào đây là tranh giành báu vật.

Lý Niên Ngọc lúc này mới chịu lên tiếng: " Thanh Hà tỷ, chúng ta nên đi tiếp thôi, người nào tới trước, người đó sẽ được nhiều lợi hơn, không phải sao?"

Mộ Thanh Hà nghe vậy liền đăm chiêu, nhưng ánh mắt không giấu được tia do dự.

Thuần Hạ Lam liền mỉm cười, " chúng ta đi tiếp đi, vốn dĩ, Thất Sát cung và Tịnh Lạc học viện ngay từ đầu không chung đường. Không có lí do gì chúng ta phải đợi bọn họ cùng đi chung cả."

Mộ Khấu gật đầu, " đúng, đi tiếp thôi."

Mộ Thanh Hà còn định lên tiếng can ngăn, bởi lẽ người mở ra được cơ quan để tiến vào trong núi này là Đổng Tuyết, khi nãy y còn bảo hiểu được hết những văn tự khắc trên núi. Vậy nên biết đâu y sẽ biết đường. Nhưng đến cả phụ thân cũng nói thế, Mộ Thanh Hà đành mím môi nghe theo.

Hiên Trì Ngân và Đổng Tuyết nhìn đám người Tịnh Lạc học viện cầm theo một cây Tuyết Vãn Sinh đi thẳng vào trong.

Hiên Trì Ngân liền nhìn y hỏi, " bọn họ tiến vào trước chúng ta rồi, báu vật sẽ không bị cướp đi hết chứ?"

Đổng Tuyết lắc đầu, " ta không tin bọn họ đi vào càng sâu mà không gặp lấy rắc rối nào."

Hiên Trì Ngân mỉm cười, không tự chủ hôn nhẹ lên đỉnh đầu Đổng Tuyết một cái. Ngay sau đó liền ăn một cái tát.

Nhưng hắn không tức giận, so với số báu vật kia, người trong lòng mới chính là bảo vật hắn trân quý nhất trên đời này.

Đám tùy tùng đi theo Hiên Trì Ngân, "mắt mù tai điếc" mà không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì vượt quá giới hạn. Ai nấy cũng chỉ thầm nhủ trong lòng " cung chủ là bị Tuyết mỹ nhân chơi bùa đến không phân biệt được trời đất rồi!"

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿