Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 18-2: 5 Người quen cũ



Xin chào độc giả, tôi là Từ Hiểu Minh, giới tính nam, năm nay 22 tuổi, là sinh viên năm cuối khoa kinh tế thương mại của một ngôi trường đại học tầm trung. Tôi xuất thân trong một gia đình bình thường có bố mẹ làm nông và chị gái mở cửa hàng buôn bán nhỏ. Gia cảnh không có gì nổi trội, tôi chỉ cố gắng học hết những năm đại học để có một cái bằng giúp đỡ tìm kiếm một công việc đàng hoàng nào đó.

Cũng giống như các sinh viên năm cuối khác, tôi cũng đi tìm một nơi để thực tập lấy kinh nghiệm nhưng mọi thứ bất chợt tìm đến tôi ngay cả mơ cũng chưa nghĩ đến.

Khi tôi gửi hồ sơ của mình ở những công ty tầm trung, Ôn thị tập đoàn tài chính nổi danh trong nước đã chủ động liên lạc với tôi và mời đến phỏng vấn với vị trí trợ lý thư ký của tổng giám đốc.

Tôi đã nghĩ đó là lừa đảo, mời một sinh viên chưa tốt nghiệp phỏng vấn làm nhân viên chính thức? Nhưng con người thường dễ dàng lung lay bởi lợi ích hiếm có. Tôi mang một tâm thế vừa đề phòng vừa mong chờ mà đến.

Với một trong những công ty có quy mô lớn nhất nhì nước, tôi đã nghĩ sẽ phải là môi trường cạnh tranh sức đầu mẻ trán nhưng buổi phỏng vấn này có gì lạ lắm?

Bước chân vào tập đoàn được một chị gái lễ tân thân thiện tiếp đón, tôi thở phào thoát khỏi suy nghĩ bị lừa đảo, kể cả khi không trúng tuyển thì tôi vẫn tự hào mình được công ty lớn để ý.

Đi thang máy lên tầng cao nhất, tôi nhẩm trong đầu những câu người ta thường hỏi trong buổi phóng vấn. Không ngờ tới tôi lại được phỏng vấn 1-1 với chính lãnh đạo đứng đầu.

Ấn tượng đầu tiên của tôi với Ôn tổng giống như là nam chính tổng tài bá đạo xé tiểu thuyết bước ra vậy.

Khuôn mặt đẹp hơn nhiều so với các nghệ sĩ nam trên ti vi, thân hình cao gần mét chín càng khiến cho ngoại hình hoàn mỹ hơn.

Không giống với những gì tôi nghĩ, nó giống như một cuộc trò chuyện bình thường mà những người lạ muốn tìm hiểu nhau. Chỉ trong những đối thoại ngắn tôi biết đối phương là kiểu người trầm ổn, khó thấu đương nhiên ngồi lên vị trí này thì rõ ràng không phải là dạng người tầm thường.

Tôi vừa có áp lực vừa nóng lòng muốn đi theo người này để học tập.

Ôn tổng không hỏi quá nhiều về chuyên môn, cuộc đối đáp giữa bọn họ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, chốt lại, tôi cứ thế mà được tuyển thẳng, ngày mai có thể đến báo danh đi làm luôn…

Ra khỏi phòng làm việc, xuống dưới cổng công ty, về đến nhà, tôi vẫn chưa lấy lại tỉnh táo.

Tôi sao lại được tuyển rồi???

Một lần tôi mang tâm trạng thấp thỏm đề phòng mà làm việc chính thức ở tập đoàn Ôn thị.

Ôn tổng là người nghiêm khắc nhưng cũng rất kiên nhẫn, một ke mù mờ không kinh nghiệm như tôi, Ôn tổng cũng không ngại dành chút thời gian mà chỉ bảo.

Có lẽ nếu tôi là con gái thì tôi đã tưởng tượng mình đang ở trong mối quan hệ mờ ám nào đó kiểu như là trợ lý nhỏ cùng tổng tài bá đạo rồi!

Làm một trợ lý thư ký cho tổng giám đốc ngoài công việc ra tôi cũng xử lý vào những chuyện cá nhân nữa.

Chẳng phải trong tiểu thuyết, thư ký là người đa-zi-năng sao? Điều tra người này, theo dõi người nọ, tặng quà cho vợ, hẹn hò tình nhân, đón đưa bạn gái của sếp lớn.

Nhưng thực tế là tôi đã nghĩ quá nhiều, đời tư của Ôn tổng dù kín tiếng nhưng không hề có tai tiếng che che giấu giấu gì hết.

Ôn tổng không có nhiều bạn bè, bạn tri kỉ bên cạnh chỉ có Lạc thiếu hay ra vào công ty như nhà mình và ngài Isora.

Thời gian gần đây tôi được đảm nhiệm thêm công việc gửi quà, đều đặn ba lần một ngày, đồ ăn sáng, đồ ăn trưa, đồ ăn nhẹ chiều, gấu bông, hoa hoè đều gửi đến một địa điểm, một cái tên duy nhất.

Người như Ôn tổng vậy mà cũng yêu đơn phương, còn rất chật vật theo đuổi người ta nữa. Y hệt một thiếu niên đang cảm nắng, thỉnh thoảng rơi vào khoảng suy nghĩ lạc đề nào đó rồi cả ngày lại nhìn chằm chặp vào điện thoại với dáng vẻ thất thần, mong mỏi. Chỉ nghe đến cái tên của người nọ thôi là cả người như lên dây cót kích động đủ màu sắc. Tôi tò mò không biết cô gái này có mị lực, cứng rắn nhường nào khiến cho khuôn mẫu hoàn hảo của một nam chính trở nên luỵ tình sâu đến vậy.

Cũng không khó để không biết đến tên tuổi cô ấy, chỉ nhìn trên ảnh thôi cũng khiến tôi bật thốt, quả nhiên ‘nữ chính’ phải khác bọt chứ. Ngoại hình của cô ấy đứng cùng Ôn tổng đúng là hình mẫu một vua một hậu. Dựa vào hai người thôi cũng có thể xưng vương một vùng trời đất đảo điên, phàm nhân khuất phục rồi!

Từ đó tôi đã tự xào couple trong tưởng tượng của mình.

Hi vọng cô ấy có thể dần cảm động trước tâm tình của Ôn tổng.

...oOo...

Scandal tình ái của Ôn tổng bất ngờ nổ ra trong đêm, bất ngờ đến ngã ngửa rằng đối phương dính líu không phải là cô Mộng mà là minh tinh hạng A – Nabi, em họ của cô Mộng!!??

Vô số những dấu hiệu cư dân mạng đào ra nghe tưởng chừng vô lý nhưng rất thuyết phục, như là Ôn tổng thích người con gái tóc bạch kim, cao dáo, da trắng, mắt hai mí, thực ra những kiểu con gái đó đầy ở bên ngoài nhưng cùng một lúc một người vô tình đẩy một người cố tình kéo lại hợp thành một câu chuyện hợp lý.

Tôi đã dành cả đêm để khẩu chiến trên mạng, còn theo dõi và nhấn thích vô số những page anti Nabi, rõ ràng cô ta thèm muốn cọ nhiệt Ôn tổng nhà tôi mà!

OTP của tôi mới là real hiểu không, có hiểu không!!!

Cũng may kẻ giả dối đã nhận được bài học, sếp nhà tôi trực tiếp ‘đồ sát’ cả nhà cô ta, những tin đồn ô uế trên hot search đều biến mất, một số toà soạn báo nửa sống nửa chết trước cơn thịnh nộ của Ôn tổng.

Hành động quyết liệt bá đạo như thế, tôi âm thầm hả hê bật ngón tay cái giơ lên chục lần.

Nhưng vì thế mà tôi càng thấu rõ hơn tình cảm của Ôn tổng dành cho cô Mộng là nghiêm túc và thật lòng.

Một tình cảm bền bỉ đáng ngưỡng mộ và ganh tị.

Trong thời gian Ôn tổng đi công tác, các nhân viên không ngại buông thả tổ chức liên hoan tới bến, là một nhân viên mới cứng, tôi nhân cơ hội để làm quen với đồng nghiệp khác, chỉ là không ngờ…

“Cô Mộng?” Tôi vô tình gặp người trong mộng của sếp lớn ở trước cửa nhà vệ sinh trong nhà hàng chúng tôi liên hoan.

“Từ Hiểu Minh?”

“Vâng…Cô Mộng biết tôi?”

Mộng Dao Y chỉ ngón tay vào ngực của tôi, thì ra tôi vẫn đeo thẻ nhân viên.

“Anh làm việc ở Ôn thị?”

Giọng nói của nữ thần như quốc bảo, âm điệu mềm mỏng, cảm giác như người con gái sinh sống ở chốn bình yêu đồng quê đầy hoa.

Nhìn cô qua những ảnh mạng, tôi nghĩ cô ấy là kiểu con gái tự tin, thành thục mà người ta thường hay liên tưởng đến hình tượng nữ cường nhưng gặp ở ngoài đời lại mang đến cảm giác khác, thật kỳ lạ Mộng Dao Y khiến tôi thấy gần gũi quen thuộc vô cùng. Tôi đã từng gặp cô ấy chưa?

Không thể nào, gặp một cô gái có mị lực giá trị nhan sắc cao ngất như cô gái trước mặt đây thì tôi có mất trí nhớ cũng không quên được.

Cảm giác quen thuộc chắc là ảnh hưởng từ Ôn tổng thôi.

“Vâng tôi mới vào làm được nửa tháng!”

“Vị trí gì vậy?”

“Là trợ lý thư ký của tổng giám đốc!”

Tôi đọc ra biểu hiện kinh ngạc từ cô ấy. Dù gì chức vụ này cũng đáng để tự hào.

“Ra vậy, mừng cho anh, tôi nghĩ anh sẽ làm tốt thôi!”

Giống như kiếp trước mà anh đã từng làm.

Mộng Dao Y hơi rung nhẹ đôi mi, nụ cười mỉm đầy dịu dàng đem đối phương rơi vào hỗn loạn.

Lạy chúa, nếu đây không phải là bà chủ tương lai tôi thực sự muốn mất liêm sỉ mà nguyện quỳ rạp dưới chiếc nhan sắc này rồi

Cô ấy cùng với Ôn tổng quả không phải phàm nhân mà!!!

“Xin phép, tôi đi trước!”

Mộng Dao Y lịch sự rời đi, tôi đứng đó một lúc mới hồi thần, máy móc trở về chỗ.

Ra khỏi hành lang, tôi một lần nữa bắt gặp Mộng Dao Y đi cùng với một người đàn ông, chỉ hai người?

Dây giầy Mộng Dao Y vô tình tuột, tên nam nhân kia liền tranh thủ tỏ vẻ đàn ông quỳ một chân xuống buộc dây cho cô ấy. Hành động vô cùng ngọt ngào ôn nhu cũng khiến tôi không khỏi ghen tuông thay cho Ôn tổng.

Mộng Dao Y là cô gái diễm lệ, gia cảnh lớn, xét về điểm gì đi nữa cô ấy vẫn là người hoàn mỹ nhất trong những người hoàn mỹ, đương nhiên nam nhân xếp hàng theo đuổi chắc chắn không thể ngắn hơn một con phố.

Ôn tổng phải chọi tỉ lệ 1:1000 rồi, ngài đi như thế này, nóc nhà sợ sẽ có kẻ nhân cơ hội cậy lên mất!!!

Đoạn văn ngắn:

Ôn Hạo Hiên đang trong giai đoạn điều chỉnh lệch múi giờ, vào cái lúc thiu thiu ngủ, hắn nhận vô số tin nhắn cứ như người gửi sốt sắng gấp gáp như chó đuổi cắn đến nơi.

Chậm chạp mở máy lên, hắn bật dậy khỏi giường, tâm trạng lúc này không phải chó đuổi mà là hốt hoảng đến cháy nhà, là CHÁY NHÀ!!!

Nóc nhà nhà hắn lại dám có kẻ động đến?!

Đêm đó, Ôn Hạo Hiên dùng chuyên cơ lập tức bay về nước trong thời điểm 3 giờ sáng.