Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu

Chương 18: Bàng thống



EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhét mặt gương vào trong ngực rồi chạy về phía bến tàu, nhanh chóng đuổi theo kéo người lại: "Con mèo nhà ngươi đúng là trời sinh mệnh lao lực mà, tối như vậy đừng nói không có thuyền, cho dù có thuyền, người ta cũng đã về nghỉ ngơi rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tới từng nhà tìm?"

Triển Chiêu dừng bước chân, biểu cảm có chút xoắn xuýt, đi loanh quanh không biết nên làm gì mới được.

Bạch Ngọc Đường giơ một tay ra đè đầu hắn lại, tay kia nhéo mũi hắn, nói: "Rồi rồi Miêu Nhi, đừng quay nữa, Bạch gia gia nhìn mà váng hết cả đầu. Với lại nếu ngươi mà chạy mất, Bạch gia gia nhất định sẽ bị đại tẩu đuổi ra ngoài, Miêu Nhi ngươi phải thương xót cho ta một chút, ngoan ngoãn về với Bạch gia gia mới là chuyện đứng đắn."

Triển Chiêu tiếp tục xoắn xuýt: "Nhưng mà." Còn chưa dứt câu, đã bị Bạch Ngọc Đường cắt đứt: "Nhưng mà cái gì nhưng mà, ngày mai chúng ta cùng đi là được chứ gì." Nói rồi kéo Triển Chiêu tới đại sảnh, Triển Chiêu tiếp tục xoắn xuýt đi theo phía sau.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bên này ở Hãm Không đảo vô cùng dễ chịu, Bao Chửng và Công Tôn Sách bên kia ở Khai Phong phủ lại sứt đầu mẻ trán. Lần này người chết không phải hoa khôi, mà là Binh Bộ Thị Lang Phương Vận Chi chết trong phòng hoa khôi. Trong ngực ông cắm một con dao giết heo, trên mặt còn khắc một chữ 'Tội'. Hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lại nở nụ cười cực kì kì dị, trên người không có vết tích giãy dụa. Hoa khôi Vân Nương bên kia bị dọa đến nước mắt chảy ròng, không có chút phản ứng nào, Công Tôn chỉ vỗ bả vai nàng mà suýt chút nữa đã bị nàng cào rách mặt. Cũng may Bàng Thống nhanh tay lẹ mắt, níu lấy cổ áo xách y lên, không thì gương mặt y đã nát bấy rồi.

Công Tôn gắng sức đưa tay, vỗ vỗ bả vai Bàng Thống: "Vương gia, ngài có thể bỏ học sinh xuống chưa?" Vương Triều Mã Hán đứng kế bên lúc thì nhìn Công Tôn, lúc lại quay sang nhìn Bàng Thống cũng dứt khoát gật đầu. Nên bỏ xuống đi, còn không bỏ nữa Công Tôn sẽ bị siết chết đó.

Bàng Thống ngẩn ra, 'A' nhẹ một tiếng, vội đặt Công Tôn xuống đất. Khi nãy kéo người qua chỉ lo nên trốn nữ nhân đang lên cơn điên kia thế nào, ngược lại quên mất mình còn xách Công Tôn trong tay. Nhắc tới mới thấy Công Tôn Sách đúng là nhẹ thật, xách trong tay hoàn toàn không có sức nặng, làm hắn không chú ý tới một người trưởng thành còn sống sờ sờ trên người mình.

Hai chân Công Tôn cuối cùng cũng chạm đất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sửa sang lại vạt áo, xách hòm thuốc đi đến chỗ 'Binh Bộ Thị Lang' kia. Trên mặt có vẻ không thèm để ý, nhưng trong lòng thì đang mắng chửi 'Làm tướng thì sao chứ? Làm tướng nên tay lực tay lớn, coi mình như lông chim à? Xách lên không bỏ xuống mà sao không có xíu cảm giác gì hết vậy!' Công Tôn vừa mắng vừa đi về phía trước, đến khi cách hoa khôi hai bước xa mới dừng lại.

Thi thể nằm phía trong, hoa khôi thì đang ngồi ngoài giường, cặp móng tay của nàng trông rất đáng sợ, y thật sự không có can đảm đi qua. Liếc mắt nhìn tay của Vân Nương, thật là, tóc gáy đều dựng hết lên rồi.

Bàng Thống lắc lư đi tới, đưa tay về phía Công Tôn, kết quả nhận được ánh mắt sắc như dao của Công Tôn, ngưng lại một hồi, một tay túm lấy cổ áo của Vân Nương, vung tay ném cho bọn nha dịch phía sau. Sau đó cười tít mắt nhìn Công Tôn, vươn tay làm động tác 'Mời'.

Công Tôn lo lắng nhìn Vân Nương kia, xách theo hòm thuốc leo lên giường, hết sức thận trọng lột vạt áo của thi thể ra, đè xuống ngực thi thể. Chân mày cau lại, lại nghiên cứu miệng con dao kia, đưa tay nắm lấy cán dao, lung lay, dao vẫn cắm ở đó không nhúc nhích xíu nào. Bàng Thống ôm cánh tay nhìn y, thấy y từng chút từng chút đung đưa con dao, 'Chậc' một tiếng đã đưa tay tới. Công Tôn còn chưa kịp ngăn cản, thì thanh âm lưỡi dao xuyên qua kẽ xương vang lên, Bàng Thống trực tiếp rút ra dao ra. Sau đó đưa tới trước mặt Công Tôn, vẻ mặt như đang nói 'Nhìn sức lực của ngươi kìa, có thứ này cũng không rút ra được.'

Ngón tay Công Tôn cứng đờ, từ từ đẩy con dao ra khỏi mặt mình. Xoay người lại dứt khoát nói: "Vương Triều, mời Vương gia đi ra ngoài ngồi uống chén trà đi."

Vương Triều lên tiếng, vẻ mặt xoắn xuýt đi tới nhìn chằm chằm Bàng Thống. Bản thân mình cũng chỉ là lục phẩm giáo úy, người ta là Vương gia đó, không cần tới một phút đã có thể bóp chết mình rồi. Bàng Thống ngược lại không cần hắn mở miệng, xoa cằm, không biết nhớ ra điều gì, xoay người ra khỏi phòng.

Công Tôn, Vương Triều thở phào một hơi thật dài, tiếp tục làm việc cần làm. Không nghĩ tới một lát sau Bàng Thống đã quay về, trong tay còn bưng vài ly trà, đưa cho mọi người xung quanh, khiến mọi người có chút dở khóc dở cười cầm ly trà. Vương gia tự mình bưng trà tới, bọn họ đương nhiên thấy được quan tâm mà kinh sợ, nhưng trước mặt có một thi thể kì lạ như này thì lại là chuyện khác, ở đây ngoại trừ Bàng Thống chinh chiến sa trường hơn mười năm ra, dưới loại tình huống này còn có thể uống trà chắc chỉ còn Công Tôn.

Quả nhiên lúc Công Tôn nhận lấy ly trà, phản ứng đầu tiên là co rút khóe môi, thế nhưng sau khi ngửi thấy mùi vị lại mang vẻ mặt hưởng thụ nhấp một hớp nhỏ. Tiếp đó đặt lại ly trà vào tay Bàng Thống, tiếp tục nghiên cứu thi thể trước mặt.

Bàng Thống để cái ly qua chỗ khác, sau đó ngồi xổm trên ván giường, rất thích thú nhìn sang. Nhìn trong chốc lát còn 'Chậc' hai tiếng, nói: "Như vậy không đúng lắm, dao chém ngang sẽ không thể nào dùng lực được." Nói rồi vòng ra phía sau Công Tôn, nắm bàn tay đang cầm chặt con dao của y quơ quơ, sửa lại phương hướng, nói: "Ngươi nhìn xem, con dao chắc là đâm vào thế này, thế nhưng cách này hoàn toàn không thể dùng lực được, chỉ khi phải chém chân ngựa của quân địch trên chiến trường, chúng ta mới hạ lệnh dùng dao như vậy."

Công Tôn như có điều suy nghĩ chém hờ về phía hắn, Bàng Thống tiếp tục nói nói: "Không đúng, phải như này." Sau đó nắm lấy tay Công Tôn chuyển động một chút: "Hiểu chưa?" Công Tôn gật đầu, cau mày ngây người nhìn chằm chằm vào con dao. Nửa ngày sau, lại nhìn thoáng qua vết thương, suy nghĩ một hồi mới nói: "Cách dùng dao của Phù Tang, để con dao này lại chắc là để xáo trộn suy đoán của chúng ta."

Bàng Thống nheo mắt suy nghĩ, gật đầu: "Có lý." Sau đó ngồi xổm xuống, dựa sát vào lưng Công Tôn lắc lư.

Công Tôn bị hắn lắc lư tới phiền, bước sang một bên, chân mày nhíu lại: "Vương gia, học sinh vẫn luôn muốn hỏi, ngài không ở bên người đại nhân, ở chỗ học sinh làm gì?"

Bàng Thống lại tiến tới, nói: "Bên người đại nhân có Hắc Hồ đi theo, nên ta tới bên này nhìn xem."

Công Tôn lại di chuyển, nói: "Vương gia không có quân sự phải xử lý sao? Chỗ của học sinh có Vương Triều Mã Hán là được, không cần làm phiền Vương gia."

Bàng Thống gãi gãi đầu, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt nói: "Không sao, ta rảnh lắm."

Công Tôn há miệng, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu vết thương. Hồi lâu sau mới đứng dậy nhảy khỏi giường, phân phó đem xác về. Sau đó lưng xách theo hòm thuốc đi xuống lầu, trên đường cứ luôn hấp tấp, mặt đầy mây đen. Bàng Thống nhíu mày, không sợ chết dán tới, hỏi: "Ta nói này A Sách."

Tay Công Tôn nhấc lên, kẽ hở ngón tay kẹp ba cây kim bạc.

Bàng Thống bị dọa sợ tới giật mình, đè tay y lại nói: "Công Tôn tiên sinh đừng khách khí, dù sao trước khi Triển đệ trở về, an toàn của Khai Phong phủ sẽ do ta phụ trách, chúng ta cũng coi như đồng liêu, ta thấy tiên sinh không vui, có phải là đã có đầu mối gì rồi hay không?"

Công Tôn thở dài, đáp: "Trở về rồi hãy nói." Nói xong liếc mắt nhìn Bàng Thống, thở dài trong lòng, 'Triển Chiêu, khi nào ngươi mới trở về? Học sinh sắp bị tên Vương gia nhàn hạ này ép chết rồi.'

Cũng không biết có phải do lời kêu gọi trong lòng của Công Tôn quá mạnh mẽ hay không, Triển Chiêu ở Hãm Không đảo xa xôi liên tục hắt xì ba tiếng lớn, tới mức chảy cả nước mắt, làm Bạch Ngọc Đường sợ hãi tính chạy tới dược lư của Mẫn Tú Tú. Triển Chiêu đưa tay níu lại, nói: "Trạch Diễm, không sao, ách xì, cay quá, ách xì."

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, đẩy bột ớt trước mặt Triển Chiêu ra xa, sau đó bỏ một đĩa nước tương và một đĩa giấm trước mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu cảm kích cười cười với y, kéo lấy tay áo y thấp giọng hỏi: "Trạch Diễm, sao không thấy Hoa công tử đâu, hắn không đến à?"

Bạch Ngọc Đường lại vô cùng thản nhiên nói: "Tên kia lúc nào cũng vậy đó, đói rồi sẽ tự tới thôi." Nói xong gắp một miếng cá, chấm giấm đưa đến bên môi hắn: "Miêu Nhi, nếm thử xem, món đặc biệt của tam tẩu đó."

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác... sao lại viết ra hai vị công lưu manh rồi. (Tuy rằng muộn một ngày, nhưng vẫn chúc các tình yêu Trung thu vui vẻ nhé o(∩_∩)o)

Editor có lời muốn nói: Có phải là pass chương 15 khó quá hay sao mà tui thấy ít bạn đọc quá vậy?

- --0o0o0o0---