Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu

Chương 5: Ba chén say



EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Sân trong Triển Chiêu ở trông rất bình thường, có vài cây hoa lê trắng thanh nhã. Dưới tàng cây hoa lê là một cái bàn đá tròn, bao quanh bởi bốn chiếc ghế đá. Trên bàn có một khay gỗ lim, trong khay có một ấm tử sa cùng mấy ly trà úp ngược. Trên mặt bàn còn khắc một bàn cờ, nhưng lại không có quân cờ nào.

Triển Chiêu đi theo Bạch Ngọc Đường vào sân của mình, vừa muốn đưa tay kéo y lại, Bạch Ngọc Đường lại động thân, chạy thẳng vào phòng.

Mở rộng cửa ra nhìn, căn phòng cũng cực kỳ bình thường. Một cái giường gỗ, khăn trải giường xanh lam, bị giặt tới hơi bạc màu. Một cái tủ quần áo, một cái bàn, trên tường có treo một bức tranh chữ. Bạch Ngọc Đường là người biết nhìn hàng, liếc mắt đã nhận ra chữ này được viết bởi một vị danh sư.

Triển Chiêu đuổi tới trong phòng, thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm tranh chữ, giải thích: "Đó là thứ đại nhân sưu tầm, treo ở chỗ ta, Bạch huynh, cái giường này quá nhỏ, không bằng Triển mỗ sai người tới dọn một căn phòng khách cho ngươi." Dứt lời đi ra ngoài sân gọi Mã Hán.

Bạch Ngọc Đường níu đai lưng của hắn lại, kéo người về: "Nhỏ thì nhỏ, không sao cả, con mèo người gầy như vậy, chắc cũng không chiếm bao nhiêu chỗ của Bạch gia gia."

Triển Chiêu nghiến răng, 'Nhưng Bạch Ngọc Đường ngươi chiếm chỗ của Triển gia!'

Bạch Ngọc Đường cười nhìn hắn, đi tới ngồi trên giường. Vỗ vỗ ván giường rồi nói: "Chẳng qua căn phòng này của ngươi cũng nát quá rồi đó, ngoại trừ bức tranh chữ này, không có thứ gì vừa mắt Bạch gia gia cả, có phải Bao Hắc Tử trừ tiền của ngươi hay không vậy?

Triển Chiêu nghiêm mặt cười: "Bạch huynh nói đùa."

Bạch Ngọc Đường 'Chậc' một tiếng, như tự nhủ nói: "Thôi bỏ đi, Bạch gia gia tự nghĩ cách."

Triển Chiêu tiếp tục nghiến răng: "Vậy làm phiền Bạch huynh rồi."

"Không sao không sao." Bạch Ngọc Đường ra khỏi phòng, đi tới cửa chính Khai Phong phủ, trong miệng tùy ý nói: "Chỉ cần con mèo nhà ngươi nhớ kỹ nhân tình này là được, Bạch gia gia cũng coi như có người trong quan phủ."

Triển Chiêu sửng sốt, miễn cưỡng cười, không nói tiếp. Quả nhiên mọi người đều cho rằng hắn vào quan phủ là vì hư danh kia.

"Ta nói này Triển Tiểu Miêu." Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu lại: "Vẻ mặt đó của ngươi là sao?"

Triển Chiêu lắc đầu, đáp: "Không có gì, nghĩ tới chút chuyện thôi."

Qua chưa tới một chung trà, trong sân Triển Chiêu truyền đến giọng nói kinh ngạc của Triển Chiêu: "Bạch huynh, rượu này ở đâu ra vậy?"

"Bạch gia gia mua."

"Bộ quần áo này là sao?"

"Bạch Phúc đưa tới."

"Bạch Ngọc Đường! Ngươi cố ý!"

"Bạch gia gia còn nhớ tên mình rất rõ, không cần nhắc nhở."

Triển Chiêu chán nản, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, trực tiếp đi qua trải giường. Bạch Ngọc Đường cầm vò rượu trong tay bỏ lên bàn đá trong sân, ôm đao, dựa nghiêng vào khung cửa bên cạnh, cười vô cùng thiếu đánh.

"Bạch huynh." Triển Chiêu trải giường xong, đứng thẳng người nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: "Người đời nói Bạch huynh mặt lạnh tâm lạnh, không tùy tiện cười nói, hôm nay được gặp, ngược lại cảm thấy mấy lời kia nói ngược rồi."

Ý cười trên mặt Bạch Ngọc Đường càng sâu: "Người khác, Bạch gia gia không muốn để ý, còn con mèo nhà ngươi, Bạch gia gia cảm thấy hứng thú, trải giường xong rồi hả? Tới, lên nóc phòng đi uống rượu với Bạch gia gia."

Triển Chiêu nói: "Ngày mai Triển mỗ còn phải đưa đại nhân vào triều..." Còn chưa hết câu, Bạch Ngọc Đường bưng ra một dĩa bánh ngọt từ phía sau, vụt qua trước mặt hắn, miệng nói: "Vân phiến cao* của Túy tiên lâu, một ngày chỉ bán ba dĩa."

*Vân Phiến Cao: tựa như bánh in của VN mình, nhưng thường là một khối bánh lớn bẻ ra thành mấy miếng chữ nhật.

Mắt Triển Chiêu khẽ động, lời nói cũng thay đổi: "Uống một chút cũng không sao."

Bạch Ngọc Đường bật cười: "Ra là một con mèo tham ăn." Dứt lời, kéo Triển Chiêu lên nóc nhà.

Triển Chiêu ôm một vò rượu, theo phía sau nói: "Bạch huynh cẩn thận, đừng giẫm hỏng mái ngói của ta, bổng lộc Triển mỗ không nhiều, không đền nổi."

"Hỏng rồi Bạch gia gia đền cho ngươi là được chứ gì." Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đáp lại, giống như tiền bản thân tiêu không phải nhà mình kiếm. Mà khi y nghe Triển Chiêu phía sau cười trộm, sắc mặt phát lạnh: "Con mèo thối, dám nói Bạch gia gia béo!"

Triển Chiêu nhếch miệng, lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái khóe môi hiện lên, cười như một đứa nhỏ vừa chiếm hời: "Bạch huynh hiểu lầm rồi, Triển mỗ không có ý đó."

Triển Chiêu nói gì, Bạch Ngọc Đường không nghe thấy. Đôi mắt như bị ma ám nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Triển Chiêu. Triển Chiêu trời sinh miệng cười, lúc không cười cũng như đang cười, khi cười lên lại có thêm lúm đồng tiền trông càng ấm lòng.

"Bạch huynh?" Triển Chiêu giật nhẹ ống tay áo y: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Bạch Ngọc Đường cúi người ngồi xuống, chân co chân thẳng, khuỷu tay gác lên đầu gối của cái chân đang co lên kia, xách theo một vò rượu, vỗ vỗ bên người, nói: "Ngồi đi, còn ngơ ngác nhìn cái gì nữa?"

Triển Chiêu ngồi xuống, cũng nâng vò rượu lên, mở ra rồi uống một hớp lớn: "Rượu ngon!"

Bạch Ngọc Đường cũng uống một hớp, đáp: "Đó là đương nhiên, rượu của Bạch gia gia sao có thể không ngon được? Ta nói này Miêu Nhi, rượu của Bạch gia so với rượu của Khai Phong phủ thì thế nào?"

Triển Chiêu ngửa đầu uống thêm một hớp: "Ở Khai Phong không uống rượu, công vụ nhiều, một mình Triển mỗ cũng đủ bận rộn rồi." Dứt lời, chắt lưỡi, lại uống một hớp lớn: "Sảng khoái!" Nói xong còn hơi nghiêng ngả, mang chút men say.

"Này." Bạch Ngọc Đường nắm cổ tay hắn: "Coi như là Bạch gia gia cho không ngươi uống rượu, ngươi cũng không cần đến mức này chứ? Ngươi làm như ta cướp của ngươi vậy, hơn nữa, sao tửu lượng của con mèo nhà ngươi thấp thế?"

Triển Chiêu bỏ vò rượu xuống, 'Xí' một tiếng, nói: "Keo kiệt."

Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay hắn, kéo hắn lại: "Dám nói Bạch gia gia keo kiệt! Con mèo keo kiệt nhà ngươi không thèm lo cho bản thân, còn dám nói Bạch gia keo kiệt!"

Triển Chiêu bị hắn kéo qua, thân thể thoáng cái, đầu đã đánh vào cằm của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đau đến nhe răng, bỏ vò rượu trên tay xuống xoa cằm. Rũ mí mắt lại thấy vành tai đỏ bừng của Triển Chiêu, cười nói: "Mới đó đã đỏ mặt rồi? Còn là một con mèo da mỏng." Dứt lời, cúi đầu xuống, há mồm cắn dái tai của hắn. Mồm miệng nói năng không rõ: "Thì ra thịt trên người ngươi đều ở đây hết hửm, mèo mặt đỏ."

Triển Chiêu cả kinh, men say vừa bốc lên đầu cũng bay đi hết. Trong miệng mắng: "Con chuột hạ lưu kia, miệng làm gì đó!" Sau đó giơ tay, tung một cú đấm.

Mọi người trong Khai Phong phủ nghe thấy trong sân nhỏ Triển Chiêu truyền đến tiếng hét thảm của Bạch Ngọc Đường: "A! Con mèo mặt đỏ kia! Mặt của Bạch gia gia mà cũng dám đụng!"

Triển Chiêu cả giận nói: "Chuột hạ lưu! Miệng không thành thật!"

Sau đó truyền tới một tiếng 'Choảng' thanh thúy, rồi là tiếng Bạch Ngọc Đường đau đớn kêu to: "Mèo thối, Đây là Nữ Nhi Hồng cất trong hầm hai mươi năm, ngươi ngươi ngươi... Ngươi cứ thế mà đập à!"

Sau đó lại nghe có tiếng gốm sứ vang lên cái 'Choang', tiếp theo là tiếng rống giận của Triển Chiêu: "Bạch Ngọc Đường! Vân phiến cao của Triển gia! Ta liều mạng với ngươi!"

Sau đó tiếng đao kiếm đánh nhau 'Keng keng keng keng' vang vọng đầy trời trong Khai Phong phủ.

Phòng sách của Bao Chửng gần tây viện Triển Chiêu đang ở nhất, cũng nghe rõ nhất. Thở dài, giơ tay xoa trán, nói: "Làm phiền tiên sinh tới đưa cho hai người bọn họ chút canh giải rượu."

Công Tôn Sách gật đầu, ra khỏi phòng sách, chạy thẳng tới phòng bếp. Hai người này uống rượu mà cũng có thể đánh nhau được, chẳng qua, miệng của Bạch Ngọc Đường làm gì rồi? Còn Triển Chiêu nữa, không có việc gì 'đụng' mặt Bạch Ngọc Đường làm gì?

Tiếng đánh nhau trong sân nhỏ của Triển Chiêu duy trì liên tục tới một khắc đồng hồ mới ngừng. Triển Chiêu thu kiếm bỏ sang bên cạnh, nhấc vò rượu uống một hớp, hai gò má đã hơi phiếm hồng: "Bạch huynh, uống rượu mà còn mang theo đao à, không tin tưởng Triển mỗ vậy sao?"

Bạch Ngọc Đường trừng hắn: "Không phải ngươi cũng như vậy à, uống rượu cũng mang Cự Khuyết, này, mèo mặt đỏ, say rồi thì đừng có uống, tửu lượng cỡ này, nhớ năm Bạch gia mười tuổi, Hãm Không đảo không ai uống lại Bạch gia đâu." Sau đó đưa tay, cướp lấy vò rượu trong tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu không vui, vươn tay, thân thể nghiêng qua, nhào vào trong lòng Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu ngẩng đầu, mắt say lờ đờ mông lung, tay duỗi ra, tiếp tục cướp, trong miệng lẩm bẩm: "Chuột thối, chuột hạ lưu, chuột mê rượu, không được cướp rượu của Triển gia." Cánh tay lại duỗi dài ra: "Chuột thối, không được gọi ta là mèo, còn gọi mèo nữa... Lão tử cào chết ngươi."

Bạch Ngọc Đường 'Ha ha' bật cười, để vò rượu ở nơi mà tay Triển Chiêu không với tới, cười nói: "Cứ gọi mèo đấy, mèo thối, mèo mặt đỏ, làm sao, để lão hoàng đế gọi, lại không cho Bạch gia gọi? Quả nhiên là mèo hoàng gia nuôi."

"Không được gọi! Không làm mèo!" Toàn bộ men rượu dồn lên, hai cánh tay bám lên cổ Bạch Ngọc Đường, há mồm cắn.

Bạch Ngọc Đường 'A' hét thảm một tiếng, so với ban nãy còn thê thảm hơn, dọa Bao Chửng, Công Tôn Sách và Tứ đại môn trụ sợ run người.

"Mèo thối! Ngươi cắn thật à!" Bạch Ngọc Đường kéo bả vai Triển Chiêu đang treo trên người ra sức cắn mình xuống. Đáng tiếc, Triển Chiêu bám rất chặt, kéo cỡ nào cũng không chịu xuống. Chẳng qua bị Bạch Ngọc Đường kéo hai cái, Triển Chiêu cũng nhả ra. Đầu dựa vào cổ Bạch Ngọc Đường 'cọ cọ cọ', trong miệng còn nói: "Mỹ nhân nhi, thật thơm."

Cả người Bạch Ngọc Đường cứng đờ, y ghét nhất ai nói mình đẹp, luôn cảm thấy bản thân bị coi thường. Đang định lên cơn, lại nghe Triển Chiêu lẩm bẩm nói: "Không được gọi mèo, lão tử không muốn làm 'Ngự Miêu'...Không muốn làm đồ chơi hoàng gia nuôi dưỡng..."

Sau đó Triển Chiêu nói cái gì, Bạch Ngọc Đường không nghe rõ, y giơ cánh tay lên, ôm eo Triển Chiêu, ôm hắn vào trong ngực mình. Cúi người, môi chôn bên tai Triển Chiêu, nói: "Mèo ta gọi, không phải là Ngự Miêu quỷ gì cả, mà là mèo Bạch Ngọc Đường ta nghìn dặm xa xôi tìm tới chọc ghẹo."

Bạch Ngọc Đường dứt lời, đợi nửa ngày, lại không thấy Triển Chiêu phát ra tiếng động nào. Ngẩng đầu nhìn lên, Triển Chiêu dựa vào ngực y ngủ say. Chỉ là cái gì đang lấp lánh bên khóe miệng hắn vậy? Còn dính lên vạt áo của mình nữa.

Bạch Ngọc Đường ngơ ra trong phút chốc, rống giận: "Triển Tiểu Miêu! Ngươi ngủ sao còn chảy nước miếng nữa hả!" Chẳng qua rống thì rống, đôi tay lại không buông ra, có lẽ do rượu quá thơm quá nồng, làm y cũng say rồi.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Lần đầu viết, không bắt được tiết tấu một cách dứt khoát, có nhanh quá không TT?

- --0o0o0o0---