Một Trăm Ngày Bên Anh

Chương 15: Bạn tốt



Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Lã Thanh háo hức để chờ tài xế chờ đến nhà bạn mình. Cô vòn mang theo bánh kẹo, hoa quả khi sang đó, tự nhiên lần đầu sang nhà bạn chơi mà đi tay không được sao, đã thế sang cô còn được bạn dạy làm bánh nữa. Ra đến cổng, quản gia Lý nói.

- Cô chủ nhớ đừng ham chơi quá, thời buổi giờ nhiều kẻ xấu lắm.

- Vâng cháu biết rồi.

- Con lúc nào muốn về thì gọi số máy bàn mẹ sẽ bảo tài xế đón.

- Mọi người con chỉ đi chơi nhà bạn thôi mà chứ con có đi đâu xa bỏ lại mọi người đâu mà! Rồi con lên xe đây.

Mấy người hầu chạy ra mở cửa, vẫy tay chào cô chủ.

- Phu nhân tinh tế quá còn chuẩn bị đồ ăn, quà cap cho cô chủ để sang nhà bạn.

Một người hầu đến gần nói với Hoàng Mai, cô chỉ cười nhẹ.

- Mấy người nhiều chuyện lắm đấy!

- Tưởng cuối tuần được nghe cô chủ đánh đàn, múa bale để chúng tôi được thưởng thức miễn phí. Không giành nổi với bạn cô chủ rồi.

Hoàng Mai cười vì sự khéo ăn nói của đám người hầu.

- Thôi mọi người có muốn nghe tôi hát không?

Người hầu nghe phu nhân nói vậy như tránh trà mắc lắc đầu. Ai mà không biết giọng hát của phu nhân chứ. Không được để cho Phu nhân hát bởi sẽ gây thảm hoa về thính giác.

- Chúng tôi đi làm việc tiếp đây ạ, không có thời gian nghe phu nhân hát. Phu nhân nên đi mua sắm cùng bạn bè giống như tiểu thư ạ.

- Rồi mọi người làm việc đi!

Quản gia Lý hết lắc đầu, rồi bó tay với họ luôn.

Nhà của Thanh Huyền. Lã Thanh khi bước vào nhà khá ngạc nhiên vì ngôi nhà xung quanh là cây cảnh, ở gần là bể cá. Cô không biết là cá gì nữa ngoài cá rổ phi, cá mè, cá chép được thấy trong sách, trên mạng còn mấy con lạ hoắc này thì chịu rồi. Căn nhà được thiết kế theo kiểu kiến trúc hiện đại không khác hẳn nhà cô là mấy. Chỉ có điều nhiều cây cảnh tạo kiểu và bể cá chắc bố của Thanh Huyền ưa cây cảnh.

- Cậu vào nhà đi!

Lã Thanh bỏ dép ở bậc cầu thang rồi định đi vào..

- Không cần đâu, cứ đi cả dép vào.

- Thói quen của tớ rồi cậu cứ để mình giống như ở nhà.

Hai người lại cười, Huyền dẫn cô thăm thú nhà mình một lượt rồi dẫn cô lên phòng ngủ mình.

- Bố mẹ cậu cuối tuần vẫn đi làm à?

Mặt Huyền ỉu xìu. Cầm đĩa trái cây đặt ở đầu giường.

- Thế nên cứ cuối tuần tớ chán lắm, đi học còn có bạn chứ ở nhà mà xem đa số tớ ăn cơm một mình.

Thanh nghe bạn nói vậy lại buồn cho bạn nhưng thấy mình may mắn vì được bố mẹ quan tâm, yêu chiều, trước khi ngủ còn sang phòng cô nói vài câu mới về phòng.

- Giờ cậu có tớ rồi, rảnh mình lại sang chơi tiếp. Tí nữa chúng ta làm bánh đi, mẹ tớ cũng mang nhiều đồ cho cậu này.

- ok, tớ xin.

Họ học làm bánh mochi đến trưa. Giúp việc cũng đã làm cơm xong chỉ đợi ông bà chủ có về ăn cơm không.

- Thanh Thanh tớ lại muốn nghe cậu đàn rồi!

Ánh mắt nài nỉ của Huyền làm cô không thể giả vờ nữa.

- Rồi rồi đàn cậu đâu?

Huyền hí hửng dắt tay cô lên chỗ ban công khá rộng tha hồ nhìn thấy khu ở của nhà giàu. Oa hóa ra lúc ở trên cao có thể nhìn thấy trọn vẹn như này. Thời tiết hôm nay cũng dễ chịu nữa.

- Đây, mời cậu!

- Nói đi cậu mua đàn về để chùa đó hả, bụi này!

Lã Thanh quệt ngón tay trên tay rồi dơ lên, bụi dày cộm Thanh Huyền phụng phịu cái má.

- Trời ơi mình có đam mê đâu, mẹ cứ mua về bắt mình học ấy. Mình chỉ muốn bán đi làm sát vụn thôi để vướng víu.

Thanh phải cười vì cái suy nghĩ đấy của bạn mình.Lấy giẻ lâu sạch các kiểu. Huyền kéo ghế ra cho bạn, cúi đầu.

- Mời tiểu thư!

- Cảm ơn!

Hai người họ đang diễn kịch mà cười to quá làm nhà bên cạnh có người cũng phải dừng xem điện thoại lại.

- Quái lạ nhà kia cứ ngày nào cũng yên ắng nay sao như mở hội thế kia.

Trần Tuấn bỏ điện thoại xuống đi ra ban công xem. Những phím đàn đầu tiên được phát ra. (Amoori kidaryuhdo nan motka

babochuhrum oolko inneun (nuh)nuh-yi kyuhte

sangchuhman jooneun nareul weh moreuko kidarini

tuhnakaran marya)

Thanh Huyền ngạc nhiên mắt chữ O mồm chữ A.

Nấc thang lên thiên đường!

Lã Thanh vừa đánh vừa nhìn bạn mình cười, đúng kiểu: cậu đoán đúng rồi đấy!

Cả hai say sưa theo tiếng đàn piano phát ra, tiếng nhạc rõ ràng mà cả hai cũng nhẩm theo dù không nhớ lời Hàn lắm. Tuấn đứng bên đó nhìn hai đứa nhóc con tầm khoảng học cấp 2 đang say sưa một đứa đánh đàn, một đưa thưởng thức.

Hoàng cậu không nghe thấy âm thanh gì à? Ra đây xem phiên bản Nấc thang lên thiên đường bản đời thực này.

Cậu ta cười khoanh tay nhìn, còn lôi điện thoại ra chụp rồi quay nữa. Hoàng đang nằm đọc sách thì nghe âm thanh đó cũng mất tập trung. Ra thì thấy một bóng lưng quay về phía họ đang ngồi chơi đàn còn một cô bé tóc ngắn đến vai thì cười tươi rói.

Cậu thấy hai đứa nhóc đó giống " em đánh đàn còn anh ngắm em không "?

Hoàng cười đậm nhìn Tuấn vỗ vai.

Có phải cậu hết tin tưởng vào con gái rồi đúng không?.

Đúng nhỉ hay cậu mất niềm tin vào con gái rồi nhìn cái gì cũng ra cái thể loại gì nữa.

√ Bogoshipda, bogoshipda

irun nega miwuhjil mankeum

oolgoshipda, nege mooreup koolko

modoo uhptun iri dwel soo itdamyun...

Đến đoạn này lại càng hay nữa cảm xúc người nghe như được đẩy mạnh. Những phím đàn được Lã Thành nhấn mạnh, như càng khắc sâu nỗi đau vào nhân vật vậy.

√ Michil deus saranghetun ki-uhgi

choo-uhkdeuri nuhreul chatko itjiman

duh isang sarang-iran byunmyung eh

nuhreul kadool soo uhpsuh.

iruhmyun andwejiman.

joogeul mankeum bogoshipda.

Nghe đoạn này, Tuấn cầm điện thoại run run, trái tim có gì đó xuất hiện làm cậu đau âm ỉ. Còn Hoàng lại chìm vào những giai điệu ấy nhìn bóng dáng của người đánh đàn. Một cảm giác khó nói, nhớ nhung có, đau khổ cũng có hay chỉ là một bản nhạc buồn từ cái kết của phim là người ta nhớ đến nên vậy. Đánh rồi cũng hết bài. Huyền vỗ tay, giơ ngón cái lên chỉ sự tuyệt vời.

Hay quá bạn tôi! Tí nữa mình muốn khóc luôn nếu cậu đánh dài thêm.

Thôi tớ đói rồi chúng ta xuống nhà ăn cơm.

Bóng dáng họ khuất dần. Tuấn thẫn thờ như còn vương theo bản nhạc. Hoàng có cảm giác muốn nhìn gương mặt đó nhưng không hề thấy được. Cảm giác đó làm cậu khó chịu quá!