Một Trăm Ngày Bên Anh

Chương 21: Vô tình gặp gỡ



Đi được đoạn đường khá xa họ cũng đến nơi. Cô nhi viện cách thành phố New York khá xa nơi đây không còn sự ồn ào, đông đúc mà trái lại có vẻ yên lặng tách biệt. Họ nhìn mọi thứ xung quanh, ở đây thể hiện rõ sự sùng bái tín ngưỡng, tôn giáo. Phiên dịch là người Việt một người chàng trai chừng 25 tuổi nhìn vào cô nhi viện trước mắt.

- Chúng ta vào thôi!

Gần đến họ nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa, tiếng cười, tiếng hò hét chắc chơi vui lắm. Thanh hào hứng đưa mắt tìm kiếm nơi vọng ra những âm thanh cô cho gọi là êm tai.

- Từ đã con, vào tìm Sư cô ở đây đã!

Mai kéo tay con lại, biết là con thích những đứa trẻ kia nhưng cô hơi lo vì họ là người ngoại quốc mà. Một người đàn ông lớn tuổi mặc trên mình chiếc Âu phục của Tôn giáo, ông ta nhìn họ khó hiểu vừa phiên dịch đi đến nói.

- We came here to visit the children of the orphanage. ( Chúng tôi đến đây để thăm những trẻ em ở cô nhi viện).

Nghe xong, gương mặt ông ta khá bất ngờ và nhìn họ.

- Oh!

Rồi đi đến trước mặt gia đình họ nhìn Thanh vẻ chăm chú. Cô cúi đầu tỏ ý chào, lúc này con bé không biết nên mở miệng làm sao. Hai vợ chồng thì cũng cười xã giao.

- Do we bring gifts for you.( chúng tôi có mang quà đến)

- Thanks. Where are you from? ( cảm ơn, mọi người đến từ đâu?)

Thanh hiểu được câu ông ấy nói, vui vẻ tiếp lời.

- We come from Viet Nam. À, this is my farther and here is my mother.( chúng tôi đến từ Việt Nam, đây là bố tôi, còn đây là mẹ tôi).

Thanh đưa tay về phía bố mẹ mình. Hai vợ chồng khá bất ngờ vì con tự tin đến vậy. Phiên dịch cười cười.

- Bé con phát âm chuẩn đấy!

Người đàn ông vui mừng dẫn họ đi xem cô nhi viện. Phiên dịch hỏi ông ta?

- Are you the head here? Are you a religious?( ông là người đứng đầu ở đây? Ông theo tôn giáo sao?)

- I am a pastor, a Protestant ( Tôi là một Mục sư theo đạo Tin Lành).

- Oh.

Vờ chồng Lã Huỳnh nghe không hiểu gì chỉ là nghe lại lời của phiên dịch còn Thanh câu hiểu được câu không, có những từ thì mới mẻ quá.

- Anh phiên dịch em muốn đưa quà cho các em!

- Được để anh nói với Mục sư.

Mục sư dẫn họ tới chỗ các em đang chơi, những đứa trẻ với gương mặt lấm lem vì chơi mà dính bẩn. Những người phụ nữ đang giặt đồ, quét tước còn một số đàn ông lại cưa gỗ làm gì đó. Thanh đi từ từ lại gần mấy đứa trẻ. Bọn chúng nhìn cô nghiêng nghiêng đầu nhìn cô. Đứa nài cũng có nước da bánh mật, mái tóc vàng, có đứa tóc thì xoăn khác hẳn với cô. Thanh có nước da trắng dưới ánh nắng lại càng phát sáng nữa, mái tóc đen được buộc gọn ra sau cùng chiếc váy trắng đến tận đầu gối. Mấy đứa nhìn cũng thấy người đứng trước mặt chính không cùng đẳng cấp, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ, ngại ngùng.

- Hello! Nice to meet you!

Những đứa trẻ cũng chỉ tầm 7-8 tuổi,Mục sư và mọi người đang nói chuyện nói vọng ra.

- The children play with her and bring gifts for the children. ( Các con chơi với chị ấy đi, còn mang nhiều quà cho các con nữa).

Mấy đứa nghe vậy nhìn nhau, Thanh vẫn nở nụ cười như ánh nắng ban mai chìa tay mình ra nhìn mấy đứa.

- Lest go!

Mấy đứa nhìn thấy nụ cười của cô mà không tự chủ được cầm lấy tay cô. Thanh dẫn các em đó đến xe chở bánh kẹo, sách bút đến đây. Mấy đứa nhìn thấy không tin vài mắt mình. Mắt chữ O mồm chữ A.

- Oh my God!

Thanh cười rồi lấy ra nhiều bánh kẹo đứa cho mỗi đứa một gói trước. Mấy đứa cảm ơn rối rít.

- Do you like this? ( Em thích cái này không?)

Thanh hỏi mỗi em một. Mấy đứa ban đầu còn ngại về sau thân thiện với cô hẳn điều đó làm coi rất vui. Về sau mỗi đứa giúp cô cầm đống đồ vào chỗ vui chơi lúc nãy. Bố mẹ Thanh cùng phiên dịch vào phòng ngồi nói chuyện với Mục sư. Qua nói chuyện mới biết ở đây còn rất thiếu thốn. Họ muốn dạy các em học chữ, những người phụ nữ giặt giũ, hoặc những người đàn ông đang cưa gỗ để làm bàn, ghế đều là các tình nguyện viên muốn giúp đỡ. Ông là người theo đạo Tin Lành nên ngoài việc là một Mục sư trên Thánh đường ông mở ra Cô nhi viện để che chở cho các thiên thần bị bỏ rơi.Ông thấy rất vui vì có các vị khách xa đến đây, nên tò mò hỏi.

- What wind brought people here?

- Ngọn gió nào đưa các vị đến đây?

Phiên dịch hỏi lại hai vợ chồng.

- Con gái chúng tôi có xem được một tin tức về cô nhi viện của ngài. Nó rất yêu trẻ con.

- Our daughter saw a news about your orphanage. It loves children very much.

Phiên dịch thuật lại lời vừa nghe, đúng là anh công nhận con bé yêu trẻ con thật mua đống đồ đến đây. Mục sư gật gù cười cười.

- The girl looks very docile!

- Ông ấy nói con gái anh chị rất ngoan.

Mai và Huỳnh mỉm cười. Bên này Thanh mải chơi với các em cô muốn trò chuyện với họ nhiều hơn rồi nảy ra một ý kiến lôi điện thoại ra tìm phiên dịch. Bọn trẻ xúm lại nhìn thứ cô cầm. Cô vừa nói tiếng Việt thì bọn trẻ con đã thấy lạ, xong tiếng Anh cũng nói lại? Bọn trẻ hiểu nên cười đồng thanh.

- Các em có thích quà chị mang đến không?

(Did you like the gifts I brought?)

- Yes

Bọn trẻ thấy thú vị cái điện thoại đó. Thanh nói tiếp.

- Chị lớn hơn các em, hãy gọi là chị nhé! Chị tên Thanh, đến từ Việt Nam.

- ( I'm older than you, let's call me sister. My name is Thanh, from Viet Nam).

- Oh, Ms Thanh.

- Thanh.

Mấy đứa nghe xong hiểu được, rồi đọc theo. Thanh. Cô lôi điện thoại ra chụp ảnh mấy đứa nhỏ, rồi cho xem bọn nó thích lắm. Bỗng một đứa con trai reo lên.

- Mr.Potter!

Chạy sang ôm lấy anh ấy vẻ rất thân thiết. Thanh vớ mấy đứa quay lại nhìn. Xong đứa khác reo lên như tìm được niềm vui mới.

- I miss you.

Mấy đứa chạy lại bám chân bám áo anh, anh xoa đầu mấy bé mỉm cười. Thanh thấy anh ta quen lắm được gặp ở đâu rồi. À, người mà cô nhờ lấy đồ ở siêu thị hóa ra mấy đứa gọi anh tên Potter. Anh ta thấy một người lạ ở đây, nhìn thấy cô bé ở siêu thị lúc trước đi tới.

- Em cũng biết nơi này à?

- Vâng, em chào anh.

Thanh cúi đầu vẻ ngại ngùng nghĩ đến chuyện trước đó. Bọn trẻ con nhao nhao.

- Mr. Potter, she gave us a lot of cakes.

( Anh Potter chị ấy cho bọn em nhiều bánh lắm!)

- Really?

Anh khá ngạc nhiên hóa ra cô bé mua một đống đồ là cho các em ở đây chứ không phải mua cho một mình cô ăn. Anh tưởng cô bé này lãng phí như vậy. Anh mỉm cười.

- Cảm ơn em nhé! Ở đây các em ấy ít được các Tổ chức quan tâm. Sao em biết mà đến đây?

- A. à thì em có lướt đọc tin tức ạ. Em thấy bài viết đó được viết cả tiếng Việt nữa. Em muốn đến một lần.

- Bài viết đó anh viết đấy.

Thanh bất ngờ nhìn anh, không ngờ anh ấy là một nhà báo.

- Thật ạ?

- What do they say?

Mấy đứa trẻ con thì thầm với nhau là hai người nói tiếng gì mà họ không hiểu.

- Shall we go grow vegetables?

( Chúng ta đi trồng rau nhé!)

Mấy đứa hí hửng kéo anh đi Thanh cũng đi theo. Đến nơi thấy vườn rau cũng rộng tha hồ cho ăn không lo phải mua ấy chứ. Đi qua là những người phụ nữ đang tưới rau, nhổ cỏ cô cũng chào lại bằng tiếng Anh mình biết. Thanh hít thở thật đều nhắm mắt cảm nhận nơi đây, một niềm vui xen lẫn.

- Thật thoải mái!

Anh chàng Potter quay lại nhìn cô bé chừng khoảng 12-13 tuổi đang đứng một mình tận hưởng không khí nơi đây, môi anh nhếch lên.

- Brother, her name is Thanh. It's kind.

( Anh ơi, chị ấy tên là Thanh, rất tốt bụng)

- Um.

Mấy đứa kể cho anh nghe về việc gia đình cô đến đây, và cho họ quà nhiều mà chưa ai đến mang nhiều như vậy. Trẻ con mà được cho quà, đồ chơi là chúng thích.

- Chúng ta sẽ quay lại khách sạn trong chiều nay nhỉ?

Mai hỏi Huỳnh, cô còn muốn gọi cho con nhưng sợ con đang mải vui.

- Em gọi cho con đi!

Vừa nói chuyện với mục sư vừa được đi xem nhà thờ lớn của họ. Lã Huỳnh cũng không thích thú lắm vì ông không theo gia đình anh không theo đạo nên không hiểu lắm.

- Chúng ta cũng nên về rồi. Cậu chắc cũng mệt rồi nhỉ?

Anh hỏi người phiên dịch, anh ta biết ý thì nói gì đó với Mục sư.

- Thank you family for coming!

- Thanks.

Vừa nãy mẹ gọi nên Thanh nói với anh ta.

- Em phải về rồi ạ, anh nói với mấy em ý được không. Goodbye see you again!

Nói với anh xong quay lại với các bé ấy, mấy đứa cũng buồn không kém.

- When are you coming back?

- Mấy đứa hỏi em lúc nài quay lại?

Vẻ mặt của anh cũng trông chờ, Thanh thì mơ hồ đây chỉ là một chuyến du lịch đến đây đã là một may mắn với cô, lắc đầu.

- Em chưa biết. Nhưng đến đây em vui lắm!

Cô mỉm cười rồi vẩy tay với các em. Quay lại chỗ bố mẹ, Mục sư tiễn họ ra xe mấy đứa trẻ con cùng anh ta đi đến gần đó. Mục sư vẫn nhìn con bé mỉm cười và nhìn người bố.

- JEhovah's eyes are everywhere, looking at the wicked and the good.

(Con mắt Đức Giê-hô-va ở khắp mọi nơi, xem xét kẻ gian ác và người lương thiện).

Hai vợ chồng Lã Huỳnh không hiểu ông nói gì, phiên dịch thì ậm ừng. Potter ở đấy thì trầm ngâm câu nói của Mục sư.

- Ông ý mong chúng ta đi đường thuận lợi bình an.

Họ vui vẻ cúi chào và lên xe, Thanh vẫn quyến luyến nhìn nơi đây một lượt.