Một Vạn Năm

Chương 20: Vạn dặm Khổng Minh, huyết nhiễm Hoa Đăng!



Trong lầu đối diện với hồ Ngưng Nguyệt, một nam nhân yêu nghiệt xuất chúng, thân mặc y phục đỏ diễm lệ đang nở nụ cười tà mị nhìn bọn người Vân Nhu.

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng lên gáy, Vân Nhu giật mình nhìn xung quanh nhưng không có gì cả. Ba người còn lại cũng giống Vân Nhu, đều đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

"Các ngươi có cảm thấy lành lạnh không? Giống như có một con rắn độc đang rình rập vậy". Mặc Linh Lan không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Nhưng xung quanh không có gì bất thường". Mặc Vũ Văn đánh giá kỹ xung quanh, hắn cũng cảm thấy bản thân như bị một thứ đáng sợ nhắm đến.

Mặc Uyên nhíu mày, giọng có chút trầm trọng: "Chúng ta quay về đi".

Nói xong, bốn người cùng nhau quay về Mặc gia. Bọn họ ai nấy sắc mặt đều rất kém. Ngươi cứ tưởng tượng xem, nếu ngươi bị một thứ đáng sợ không biết đến nhắm vào, vậy ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Kết quả chỉ có thể bất an nhưng cũng bất lực mà thôi!

Trong căn phòng, nam nhân yêu nghiệt quay lưng lại với cửa sổ, hắn hơi tựa lưng vào tường. Trên tay cầm tách trà vân vê qua lại, thi thoảng lại đưa lên mũi ngửi hương thơm bốc lên từ tách trà, nhắm mắt dưỡng thần. Ánh sáng từ ngoài cửa hắt lên người hắn, tựa như đoá hoa mỹ lệ, mị hoặc chết người.

"Phía bên kia như nào rồi?".

"Lần trước thuộc hạ đã cố tình tiết lộ cho ám vệ bốn đại gia tộc kia rằng, dị tượng 'Bạch Uẩn Liên Hoa' chính là do Mặc Uyên dẫn ra. Bọn họ hình như chuẩn bị đêm nay ra tay với Mặc gia". Trong phòng, hắc y nhân đang quỳ một chân xuống, chắp tay cung kính bẩm báo với nam nhân yêu nghiệt.

"Ngươi tiếp tục theo dõi bốn đại gia tộc đi, nếu bọn họ ra tay thì chúng ta cũng tham gia góp vui". Nói rồi, nam nhân yêu nghiệt kia nở nụ cười mang theo ác ý vô tận.

"Vâng, thưa chủ nhân". Hắc y nhân nhanh chóng rời đi.

Nam nhân yêu nghiệt xuất chúng giơ tách trà trong tay lên, miệng lẩm bẩm.

"Mặc Uyên à Mặc Uyên, ta xem ngươi liệu có may mắn thoát được không?".

Tạch!

Tách trà trong tay nam nhân yêu nghiệt bị bóp nát, bột phấn vụn rơi xuống sàn nhà.

Hoàng Cung (Huyền Vũ Đế Quốc)

Trong thư phòng, nam nhân trung niên mặc long bào, thần thái khí phách, hơi thở uy nghiêm đang phê duyệt tấu chương, miệng nói.

"Tuế Nguyệt, bên kia có tin tức gì không?"

"Thưa bệ hạ, thần tính ra tối nay bọn họ sẽ bắt đầu hành động". Tuế Nguyệt một thân y phục trắng như trích tiên hạ phàm đang cung kính cúi đầu đáp.

"Ngươi nhớ lần trước trẫm đã nói gì không? Cứ chiếu theo kế hoạch mà làm". Hoàng đế dừng bút trên tấu chương lại khoảng một hơi thở, liếc mắt nhìn Tuế Nguyệt một cái sau đó lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.

"Vi thần đã hiểu". Tuế Nguyệt chắp tay cung kính nói.

Vân Nhu sau khi về mặc phủ thì gặp Tiểu Nha đang bưng một đĩa bánh nướng đi tới. Tiểu Nha nhìn thấy nàng liền bê bánh chạy tới.

"Tiểu thư, bánh nướng này là nô tỳ làm cho người, người mau ăn thử xem. Hôm nay là tết nguyên tiêu, tối nay tiểu thư có đi thả hoa đăng và đèn khổng minh cầu nguyện không?". Tiểu Nha ánh mắt lấp lánh chứa chan ước muốn nhìn Vân Nhu. Nàng rất mong tiểu thư nhà nàng sẽ dẫn nàng theo cùng.

Nhìn Tiểu Nha như vậy, Vân Nhu mềm lòng: "Ta có đi, ngươi có muốn đi cùng ta không Tiểu Nha?"

"Nô tỳ muốn đi thưa tiểu thư". Tiểu Nha vui sướng nói.

"Nhìn ngươi rất là vui sướng nha. Được đi cùng ta vui đến vậy sao?". Vân Nhu sờ cằm, tò mò hỏi.

"Tất nhiên rồi, nô tỳ rất muốn đi cùng với người. Bình thường người đối với nô tỳ rất tốt. Nô tỳ không có người thân, trước kia mỗi lần đều là nô tỳ một mình đi cầu nguyện".

"Vậy được rồi, tối nay ta sẽ đưa ngươi đi cùng".

Vân Nhu nhìn tiểu cô nương đang vui sướng trước mắt, chợt nàng nở nụ cười. Thực ra, đối với một số người mà nói, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như vậy!

Trời chập tối, các thế lực bắt đầu rục rịch. Tại Mặc gia, trong một căn phòng, Mặc Diệc Phi đang lo lắng đi qua đi lại. Bên dưới, các đương gia và trưởng lão thở dài. Hôm nay, bọn họ không hiểu tại sao đều cảm thấy rất bất an và nôn nóng trong lòng. Thế lực bên ngoài đều đã tập kết hết lại Mặc gia, nhưng bọn họ vẫn không thấy yên lòng mà còn lo lắng hơn.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, tim bọn họ đều đập nhanh hơn. Nhị đương gia không nhịn được nữa, bèn lên tiếng.

"Ta cảm thấy bất an quá, rốt cuộc là chuyện gì đây". Nói rồi hắn vỗ xuống bàn, bất lực thở dài.

"Chúng ta...". Mặc Diệc Phi đang định lên tiếng, chợt bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh.

A!

Mặc Diệc Phi và các đương gia, trưởng lão vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì.

Vân Nhu lúc này đang chuẩn bị dẫn Tiểu Nha ra ngoài thì nghe thấy tiếng hét, nàng cũng vội dựa theo phương hướng chạy qua. Trên đường chạy qua, nàng gặp Mặc Uyên và những người khác cũng đang khẩn trương chạy tới nơi phát ra tiếng hét.

Bên ngoài sân, đêm đen trăng khuất, một đám hắc y nhân xông vào. Dưới đất là một tên hạ nhân ở Mặc gia bị giết chết. Xung quanh Mặc gia lúc này được vây kín bởi hắc y nhân.

"Các ngươi..." Tiếng Mặc Diệc Phi giận dữ gầm lên, từ "là ai" còn chưa kịp thốt ra thì nhìn thấy đám hắc y nhân kia tách sang hai bên, mở một con đường ở chính giữa nối liền với cổng chính ra vào.

Từ ngoài cổng đi vào bốn người, khi tới nơi Mặc Diệc Phi mới nhìn rõ, bọn họ chính là bốn gia chủ của bốn đại gia tộc Huyền Vũ Đế Quốc. Không đợi Mặc Diệc Phi lên tiếng hỏi tội, Hàn gia chủ - Hàn Thiên Tuyệt lên tiếng.

"Mặc huynh, lâu rồi không gặp"

"Các ngươi có ý gì? Dám dẫn người xông vào Mặc gia ta, các ngươi muốn gây chiến giữa các đại gia tộc sao?". Mặc Diệc Phi tức giận quát, hắn cảm thấy đám người này chắc chắn đã dự mưu từ lâu để gây chiến với gia tộc hắn.

"Hừ! Không gây chiến thì ngươi nghĩ chúng ta tới bái phỏng người chắc". Vương gia chủ - Vương Chí Khanh lên tiếng chế giễu.

Những gia chủ của các đại gia tộc khác nghe thấy lời này đều cười lớn.

"Mặc Diệc Phi, ngày tàn của gia tộc ngươi đến rồi. Muốn trách thì trách ngươi có một người con trai thiên tài, có thể dẫn ra dị tượng Bạch Uẩn Liên Hoa". Gia chủ Cơ gia - Cơ Vô Hối cũng mở miệng âm dương quái khí nói.

Mặc Uyên đứng ở đấy nghe vậy giật mình trong lòng. Bạch Uẩn Liên Hoa? Hắn sao? Nhưng hắn đâu có dẫn ra dị tượng đâu? Hơn nữa, sao kiếp này bọn họ lại hành xử không giống những kiếp trước?

"Ngươi nói bậy cái gì đó? Uyên Nhi nhà chúng ta không có dẫn ra dị tượng gì cả"

"Các ngươi một lũ súc sinh mặt người dạ thú, e ngại gia tộc chúng ta mạnh nên mới liên thủ với nhau để ra tay với chúng ta thì có. Lại còn đi bịa ra chuyện lấp liếm làm gì?"

"Một lũ hèn hạ, vô sỉ, âm hiểm".

Mặc gia bên này ai cũng bị câu nói của Cơ Vô Hối làm cho tức điên, bọn họ cảm thấy lũ người này thật không biết hai từ "xấu hổ" viết như thế nào.

"Mặc gia các ngươi tới con đường này rồi, nghĩ bản thân còn có thể sống qua đêm nay sao? Bạch Uẩn Liên Hoa dị tượng chính là từ chỗ các ngươi dẫn ra. Các ngươi nói không phải Mặc Uyên thì còn có thể là ai? Ám vệ các nhà chúng ta đều nói chính là Mặc Uyên dẫn ra. Các ngươi còn gì để chối?". Bạch gia chủ - Bạch Mộ lên tiếng, hắn mặc một thân trường bào màu trắng, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên. Từng tiếng còn kèm theo uy áp phát ra khắp Mặc gia.

Một số người tu vi thấp hơn bị áp chế quỳ xuống đất, một số không có tu vi thì trực tiếp hộc máu ngất đi. Mặc Uyên nhíu mày lại sau khi nghe Bạch gia chủ nói, hắn như bừng tỉnh, liếc mắt qua bên cạnh nhìn Vân Nhu.

Vân Nhu thấy vậy cảm giác chột dạ trong lòng bùng lên. Bạch Uẩn Liên Hoa? Hoa sen trắng trong tâm cảnh của nàng? Chả nhẽ hai cái này có liên quan với nhau. Nàng hôm đó không biết bên ngoài đã xảy ra dị tượng, giờ nghe vậy nàng cảm thấy rất bất an.

Mặc gia chủ huy động linh lực phá tan uy áp của Bạch Mộ, bên kia bốn đại gia tộc ngạc nhiên. Mặc Diệc Phi trầm mặt nói.

"Chuyện có sống sót qua đêm nay hay không còn chưa chắc đâu. Bạch Uẩn Liên Hoa không liên quan đến Uyên Nhi, nhưng nếu các ngươi muốn mượn nó làm cái cớ để ra tay thì chúng ta không cần phải nói nhiều". Dứt lời Mặc Diệc Phi ra hiệu, thế lực Mặc gia lục đục xuất hiện. Khí thế lúc này hai bên giống như ngang tài ngang sức, không ai hơn ai.

"Không ngờ Mặc Diệc Phi ngươi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong". Vương Chí Khanh nghiến răng lên tiếng, trong lòng hắn có chút sợ hãi kèm theo một chút đố kỵ. Chỉ còn một chút nữa thôi là tên họ Mặc kia có thể đạt cảnh giới Hoá Thần rồi.

"Điều các ngươi chưa biết còn nhiều lắm". Dứt lời, Mặc Diệc Phi liền khởi động trận pháp phòng ngự của Mặc gia.

Một lớp mỏng màu vàng kết giới hiện lên bảo vệ người Mặc gia. Đồng thời cũng xuất hiện một lớp mỏng kết giới màu đỏ bao trùm lấy toàn bộ khuân viên Mặc gia, bên dưới những đồ án phức tạp màu đỏ hiện lên như được khắc xuống mặt đất, xung quanh lớp kết giới màu đỏ lập loè những tia chớp giống như lôi đình.

Người của bốn đại gia tộc phía dưới hoang mang, cùng nhau đưa mắt nhìn xung quanh đề phòng những tia chớp.

"Mặc Diệc Phi, ngươi có chuẩn bị từ trước?". Cơ Vô Hối tức giận hét lên, khuôn mặt anh tuấn bị chính cảm xúc của hắn làm cho vặn vẹo khó nhìn.

"Ngươi đây là đợi bọn ta tự sa vào bẫy sao? Ngươi cũng thậm âm hiểm". Hàn Thiên Tuyệt trầm mặt, nghiến răng nói. Ánh mắt hắn không che giấu chút nào sát ý, ẩn ẩn còn cảm nhận được chút tức giận vì bị tính kế.

"Các ngươi mà cũng đáng để Mặc Diệc Phi ta tính kế sao?". Mặc Diệc Phi nhìn bọn họ âm trầm nói.

Từ tám năm trước khi biết bọn họ rục rịch hắn đã bắt đầu chuẩn bị đề phòng rồi, không ngờ đến bây giờ bọn họ mới ra tay. Chẳng lẽ đúng như lời bọn họ nói, vì Bạch Uẩn Liên Hoa nên mới hợp lực tấn công gia tộc hắn?

Nhưng Bạch Uẩn Liên Hoa không phải do Uyên Nhi dẫn ra, vậy sao ám vệ bọn họ lại nói rằng do Uyên Nhi dẫn ra? Chẳng nhẽ có người đứng sau thao túng tất cả? Vậy người đó là ai? Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu Mặc Diệc Phi. Chắc chắn là Hoàng thất Huyền Vũ Đế Quốc, chỉ có bọn họ là đáng nghi nhất.

Vân Nhu nhìn cảnh tượng trước mặt, tuy hiện tại phe Mặc gia đang có lợi thế hơn. Nhưng sao tim nàng vẫn đập nhanh như vậy, cảm giác bất an vẫn không hề rút đi, ngược lại càng dữ dội hơn.

Nàng liếc mắt sang nhìn Mặc Uyên, hắn lúc này đang chăm chú nhìn chằm chằm vào bốn đại gia tộc trước mặt, trên trán gân xanh nổi lên, ánh mắt phẫn hận hiện lên những tơ máu. Khuôn mặt hắn tái nhợt đi, tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, giữa những kẽ ngón tay còn có máu chảy ra, xuôi theo nắm tay của hắn nhỏ giọt xuống đất.

Nhìn thấy Mặc Uyên như vậy, Vân Nhu giật thót tim. Biểu cảm này của Mặc Uyên là sao? Nàng có thể nhìn ra hắn đang rất sợ hãi, nỗi sợ dường như vô tận, nhưng hận ý trên người hắn lại nồng đậm như bốn đại gia tộc có huyết hải thâm thù với hắn vậy.

Hận thì nàng có tạm thể hiểu được, nhưng lấy tính cách của Mặc Uyên ra mà nói thì sợ hãi này ở đâu ra? Cho dù có sợ hãi thì cũng không đến mức như này. Rốt cuộc còn điều gì nàng chưa biết ở hắn, bất giác nàng cảm thấy hắn với người trong giấc mộng vạn năm của nàng thật khác biệt. Tim Vân Nhu thắt lại, nhìn Mặc Uyên rồi lại nhìn cảnh tượng trước mặt. Chả nhẽ mọi chuyện là do nàng đến đây gây ra?