Một Vạn Năm

Chương 28: Ngươi cũng vô sỉ không kém!



Tiếng đọc không ngừng tăng nhanh biên độ, âm thanh cổ xưa vang khắp căn phòng. Lông mày hắn nhíu chặt, mồ hôi toát ra nhiều hơn. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, đem theo sự tức giận.

Mặc Uyên ơi Mặc Uyên? Tại sao ngươi không chết? Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn lặp lại vòng lặp vô tận này. Ta muốn ngươi phải trải nghiệm cảm giác của ta.

Những văn tự cổ xưa theo luồng sáng lơ lửng trên không trung, sau đó chúng bắt đầu chuyển động theo vòng tròn. Thật nhiều văn tự trải dài cao tới tận trần nhà.

Sắc mặt Hoa Vô Ngân càng ngày càng tái mét. Trận pháp cổ xưa đem theo những văn tự cổ xưa nứt vỡ. Thay vào đó là một trận pháp hắc ám, những sợi huyết xích trồi lên từ trận pháp trói chặt lấy chân tay và cơ thể hắn. Văn tự vàng kim không còn, thay vào đó là những hắc huyết văn tự cổ xưa theo luồng khí hắc ám toả ra từ trận pháp nổi lên.

अंतहीन पळवाट, अंतहीन शाप

मिशन कधीही विसरू नका

ज्या दिवशी आम्ही परतलो

प्रत्येक गोष्टीची किंमत मोजावी लागेल

Ánh mắt hắn hoảng sợ nhìn những ký tự kia. Không! Hắn không muốn! Sao không buông tha cho hắn! Tại sao lại là hắn? Tại sao? Tại sao?

Trong ánh mắt sợ hãi ban đầu giờ chỉ còn lại điên cuồng hận ý. Khoé miệng hắn không ngừng chảy ra máu. Trên người hắn hiện lên những tia máu như những dây leo lan khắp cổ rồi tới mặt hắn. Cảm giác đau đớn như bị xé da rút gân, trước mắt hắn mơ hồ rồi mất ý thức.

Vân Gia - Vân Thành (Huyền Vũ Đế Quốc)

Trong từ đường Vân gia, phía trên là một loạt các bài vị. Bên dưới là một cái bàn, trên bàn bày rất nhiều đèn đăng sinh mệnh. Hai bên từ đường được thắp đèn dầu sáng rọi. Một tên nam đệ tử của Vân gia đang ngồi bên dưới canh đèn đăng.

Nhìn hàng hoạt ngọn đèn đăng mang những ngọn lửa màu xanh lam đang cháy dập dờn. Hắn thở dài một hơi, dù gì đèn này trừ khi người liên kết sinh mệnh chết đi, nếu không đèn sẽ không bao giờ tự tắt đi được.

Lúc này cũng đã rạng sáng, canh cả một đêm khiến hắn cảm thấy rất buồn ngủ. Hắn há miệng ra ngáp một cái, vốn định nhắm mắt vào ngủ gật một lúc. Chợt một ngọn đèn đăng ứng với sinh mệnh Vân Nhu lập loè yếu dần như muốn tắt.

Hắn hoảng sợ, cơn buồn ngủ bay sạch không còn. Hắn vội vàng lao ra khỏi từ đường, chạy về phía hậu viện của Vân gia, miệng không ngừng hét lớn.

"Gia chủ! Gia chủ! Không hay rồi gia chủ!".

Tiếng la lối của hắn om sòm, tất cả mọi người đều bị tiếng la làm ồn tới, vội vàng chạy ra xem sao.

Tên nam đệ tử kia bị hộ vệ chặn lại bên ngoài phòng gia chủ. Hắn không ngừng gào vào bên trong.

"Gia chủ! Không hay rồi! Không hay rồi".

Vân Thiên Khải dìu Ôn Lan Nguyệt vội đi ra từ phòng, hắn nhìn tên nam đệ tử trước mặt kia, nhíu mày nói.

"Chuyện gì? Cái gì mà không hay rồi?".

Tên nam đệ tử kia thấy Vân Thiên Khải thì oà khóc lên, rồi hắn quỳ xuống dưới đất, bắt đầu nói.

"Vân...Vân Nhu tiểu thư gặp chuyện rồi gia chủ. Đèn đăng sinh mệnh của tiểu thư sắp tắt rồi".

"Ngươi nói gì cơ? Nói lại coi". Vân Thiên Khải chạy tới chỗ tên nam đệ tử kia, hai tay đặt lên vai hắn để hắn đối mắt với bản thân rồi hỏi.

"Đèn đăng của Vân Nhu tiểu thư sắp tắt rồi gia chủ". Tên đệ tử kia bị khí thế của Vân gia chủ doạ sợ hãi vội trả lời.

Ôn Lan Nguyệt bên kìa sau khi nghe rõ, nàng liền choáng váng muốn ngã xuống. Vân Thiên Khải vội chạy lại đỡ nàng ta.

"Phu nhân! Ngươi có sao không?"

"Vân Nhu, con gái ta gặp nguy hiểm. Tướng công, chàng mau đi cứu con bé đi". Ôn Lan Nguyệt được Vân Thiên Khải đỡ, hai mắt nàng ta ướt đẫm lệ. Tay nàng ta run rẩy bán vào Mặc Thiên Khải vội vã nói.

"Phu nhân, Nhu Nhi nhất định không sao đâu. Con bé có cát nhân phù trợ, gặp dữ hoá an. Nàng đừng lo lắng quá, con bé hiện giờ đang ở Mặc gia. Chúng ta giờ hãy tới đó, nhất định Nhu Nhi sẽ không sao".

Sau khi trấn an Ôn Lan Nguyệt xong, hắn liền nhanh chóng phân phó người đem linh thú tới đây. Hắn phải nhanh chóng đến Mặc gia xem chuyện gì xảy ra.

"Mang Song Dực Bạch Hổ tới đây cho ta. Kêu tất cả đệ tử của Vân gia tập hợp, chúng ta cùng tới Mặc gia - Mặc Huyễn Thành".

Một lúc sau, Song Dực Bạch Hổ và khoảng một trăm người cảnh giới Kim Đan tập hợp lại.

Song Dực Bạch Hổ có một bộ lông màu trắng, trên lưng mọc ra hai cánh khiến nó có thể bay trên trời. Thân hình khổng lồ của nó có thể chở được cả mười người.

Vân Thiên Khải cùng phu nhân của hắn ngồi trên Song Dực Bạch Hổ, dẫn đầu tiến về phương hướng Mặc Huyễn Thành. Đằng sau là gần một trăm tên Kim Đan Kỳ đang ngự kiếm phi hành. Chẳng mấy chốc, linh thú phi hành đã bỏ xa khoảng cách với bọn họ rồi mất hút.

Mặc Huyễn Thành lúc này, trong một gian phòng của trà lâu ngồi năm người. Những người này không ai khác chính là Tuế Nguyệt quốc sư và bốn gia chủ của bốn đại gia tộc.

Tuế Nguyệt đã thay một thân y phục màu trắng, dáng vẻ trích tiên không nhiễm bụi trần. Trên tay hắn cầm một ly trà, tiến đến bên cửa sổ. Từ trên cao nhìn xuống dưới người đi lại tấp nập, tiếng ồn ào bàn tán không ngừng vang lên.

Hắn quay lưng lại, hơi tựa vào cửa sổ, trên tay hắn mân mê ly trà. Ly trà còn nóng, mắt thường có thể nhìn thấy hơi bốc lên. Phối hợp với dáng vẻ của hắn, khiến hắn tựa như tiên nhân cao lãnh không thể với tới. Hắn nhìn về phía bốn gia chủ, rồi lại nhìn vào ly trà trên tay, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Các ngươi đã rải tin đồn sao?"

Vương Chí Khanh liếc nhìn Tuế Nguyệt một cái. Trong mắt hắn loé lên kinh diễm, sau đó là tham lam và ghen tỵ. Hắn nhìn qua chỗ khác rồi trả lời.

"Tất nhiên phải rải tin đồn rồi, không thì vai diễn này làm sao có thể tròn vai".

Bọn họ sở dĩ không quay về là bởi vì muốn diễn một vở kịch thôi. Ai lại không muốn xoá sạch hiềm nghi. Kể cả xoá không sạch thì sao? Chỉ cần nhiều người tin tưởng điều ngươi nói, vậy thì đó chính là sự thật, là chân lý.

"Bốn gia tộc các ngươi cũng thật bỉ ổi". Tuế Nguyệt nói xong rồi nhấp một ngụm trà, nhắm mắt lại dưỡng thần.

"Ngươi cũng bỉ ổi kém gì chúng ta đâu? Cái chủ ý hắt gáo nước bẩn lên đám người mặc y phục đỏ thần bí không phải là ngươi sao? Chúng ta chỉ học theo ngươi thôi". Bạch Mộ nhìn Tuế Nguyệt nhếch mép đáp trả.

Ha ha ha ha!

Tuế Nguyệt ngửa mặt lên trời cười, ly trà trong tay vỡ nát thành bột phấn. Khi rơi xuống khỏi tay hắn, bột phấn bốc cháy rồi tan biến trong không khí.

Bốn gia chủ nhìn thấy vậy sắc mặt tái mét lại. Bọn hắn vốn định dùng lời nói công kích Tuế Nguyệt, nhưng quên mất hắn ta đã là Hoá Thần. Hơn nữa hắn ta còn là quốc sư của Huyền Vũ Đế Quốc, hắn ta nắm trong tay hội Thần Hoàng, bọn hắn không thể không kiêng dè.

"Đúng vậy! Kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, đời người làm việc gì trước hết cũng phải vì bản thân. Muốn đứng trên đỉnh cao thì một chút thủ đoạn có là gì!". Tuế Nguyệt nói xong liền nhếch miệng cười, nụ cười đem theo vô hạn chế giễu.

Bốn đại gia chủ ngạc nhiên, cúi đầu trầm mặc. Trong gian phòng, mỗi người một suy nghĩ riêng, không ai mở lời, không khí trở nên tĩnh lặng.

Vân Thiên Khải đến Mặc Huyễn Thành thì mặt trời đã sắp lên cao. Trong thành người qua lại, tiếng tàn tán truyền vào tai hắn.

"Người Mặc gia chết thật thảm". Một lão nhân qua đường thở dài nói với người bên cạnh.

"Đúng vậy! Hơn nữa đầu Mặc Chiến Thiên còn bị chặt ra treo trước cửa Mặc gia. Tên khốn nào lại ác độc như vậy chứ!?"

"Ngươi chưa nghe lời đồn sao?". Một đại thẩm thân hình mập mạp, dáng vẻ hóng chuyện bát quái nhìn hai người kia một cái rồi xen vào một câu.

"Lời đồn gì cơ? Hà thẩm, rốt cuộc có lời đồn gì?".

"Để ta kể cho các ngươi, nghe nói Mặc gia bị một đám người mặc y phục đỏ thần bí diệt".

"Hà thẩm à, ngươi chỉ bán bánh bao thôi, sao lại biết được? Chuyện này không thể đồn lung tung nha". Một tên đang ngồi ở sạp hàng bên cạnh, vừa nhai bánh bao vừa nói vọng lại.

"Ta không có nói linh tinh. Chuyện này ai cũng biết cả, không chỉ riêng ta biết đâu". Hà thẩm vội vàng giải thích, nàng ta cảm thấy bản thân nói sự thật thôi, sao đám người này lại không tin.

Lão nhân vừa nãy nghe vậy liền ngồi xuống cái bàn, gọi một đĩa bánh bao ra, vừa ăn vừa hóng chuyện.

"Hà thẩm, ngươi biết những gì? Kể cho bọn ta nghe với".

Hà thẩm liếc nhìn đám người đang chờ nàng kể, nàng ta đắc ý một chút rồi bắt đầu kể.

"Nghe nói Mặc gia đắc tội với một đám người mặc y phục đỏ thần bí nên mới bị diệt môn. Đám người đó rất thần bí, tu vi cao cường, thoắt ẩn thoắt hiện, không ai biết rằng bọn họ là ai, bọn họ đến từ đâu.

Tứ đại gia tộc nghe tin Mặc gia bị đám người thần bí áo đỏ vây công, liền đem người đến ứng cứu nhưng không kịp.

Ta còn nghe nói vụ án diệt môn Kim Thị Nhất Tộc năm xưa cũng là do bọn họ làm. Với lại, phu nhân của Mặc Diệc Phi còn là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của Kim Thị Nhất Tộc. Các ngươi nói xem, liệu có phải do nàng ta nên Mặc gia mới bị diệt không?"

Nghe Hà Thẩm kể xong mọi người bắt đầu bàn tán nhiều hơn. Tên nam nhân ngồi ở sạp hàng bên cạnh phụ hoạ theo.

"Ta nghĩ chắc là do nàng ta thôi, không thì làm sao Mặc gia có thể bị diệt tộc".

"Vậy Mặc gia từ trên xuống dưới đều chết hết cả rồi sao?". Lão nhân không nhịn được tò mò hỏi.

Đại thẩm kia liền trả lời: "Ta nghe nói Mặc Uyên đại thiếu gia và Vân Nhu con gái của Vân gia chủ chạy thoát được".

"Chạy thoát được ta nghĩ cũng lành ít, dữ nhiều".

.....

.....

Ôn Lan Nguyệt nghe được liền đứng không vững. Vân Thiên Khải đỡ lấy nàng ta, hắn sau khi nghe những lời này cũng bàng hoàng. Hắn không tin Mặc gia cứ như vậy mà bị diệt, hắn kiềm chế tức giận trong lòng vội nói.

"Phu nhân, nàng bình tĩnh. Chúng ta cùng nhau mau đến Mặc gia xem sao".