Mr.Banker Của Tôi

Chương 11: Tâm sự



Trong phòng khách yên tĩnh, Ngu Tích hai tay đặt trên đầu gối ngồi vô cùng ngoan ngoãn.

Thẩm Thuật đang quay lưng về phía cô đứng cạnh bàn châm trà.

Động tác châm trà của anh rất tao nhã, hàng loạt động tác dùng kẹp gắp bánh trà, pha trà lưu loát tự nhiên, có thể thấy được đã thành thói quen.

Bộ ấm trà tử sa có khuôn hình cổ xưa mà đơn giản, tưởng chừng như đơn giản nhưng lại rất phong cách, các nét chạm khắc trên đó được nối dọc theo thành cốc hình vòng tạo thành một bức tranh cuộn tròn.

tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)

"Được rồi, em uống đi." Thẩm Thuật bưng hai chén trà đi tới, đưa cho cô một chén.

Ánh mắt Ngu Tích rơi xuống bàn tay đang cầm tách trà của anh, anh đã tháo xuống một trong hai chiếc nhẫn thường đeo trên tay, thay vào đó là chiếc nhẫn cưới được đặt vào ngày hôm đó.

Ngu Tích trong lòng khẽ động, yên lặng nhấp một ngụm trà.

Hương trà từ từ tràn ngập giữa khoang miệng, lối vào mượt mà không có cảm giác khô rát.

" Uống được không em?" Thẩm Thuật ngồi xuống bên cạnh cô, cười hỏi cô.

Ngu Tích không biết nên trả lời như thế nào.

Trước đây cô chỉ uống trà đã pha chứ không phải trà mới pha.

Thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, Thẩm Thuật cười cười, "Không làm khó em nữa." Sau đó anh liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày, biểu tình một lời khó nói hết, "Ngu Tích, em thả lỏng một chút, đừng ngồi nghiêm túc như vậy, anh là chồng của em, không phải chủ nhiệm khoa khi em còn đi học."

Lúc này Ngu Tích mới ý thức được, hành động trong tiềm thức của cô quá mức câu nệ, câu nệ đến mức khiến người ta buồn cười.

Cô đỏ mặt, hơi thả lỏng một chút.

Nhưng trước mặt anh, cô thật sự khó có thể thoải mái.

Thẩm Thuật suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi cô: "Làm sao lại sợ anh như vậy? Trông anh đáng sợ lắm sao?"

Ngu Tích yên lặng liếc anh một cái, không biết có nên nói thật hay không.

Thẩm Thuật ôn nhu cười cười, trong mắt cổ vũ: "Nói đi, không sao, anh cũng không phải loại người nhỏ mọn như vậy."

Lúc này cô mới lấy điện thoại di động ra, đánh chữ [ Có một lần em đến Trung Hằng đưa tài liệu phiên dịch, thời điểm đi ngang qua phòng họp, thấy anh đang mắng người.]

Cô do dự một lúc, sau đó xóa từ "mắng người" đổi thành từ "giáo huấn cấp dưới".

Thẩm Thuật hơi nhướng mày, dường như có chút đăm chiêu.

Suy nghĩ một chút, anh liền không nghĩ nữa, cười khổ nói: "Có chuyện như vậy sao? Anh cũng không nhớ rõ nữa."

Ngu Tích còn thực sự nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt thấp thỏm.

Thẩm Thuật: "Cho dù thực sự có chuyện như vậy, việc đó khẳng định là bởi vì bọn họ làm điều gì ngu xuẩn chọc đến anh, bình thường anh vốn sẽ không thiếu lễ độ như vậy."

Anh bình thường đối xử với cấp dưới của mình cũng coi như hòa nhã, nhưng khi làm việc đều rất nghiêm khắc,có thể khiến cho anh chửi ầm lên, khẳng định đã làm chuyện gì đó ngu xuẩn không thể cứu vãn được, làm cho anh không tài nào chịu nỗi.

Anh dạy dỗ người khác chính là dạy dỗ người khác, từ trước đến nay vẫn luôn tùy sự mà xét, sẽ không tức giận vô cớ, về điểm này anh có thể khẳng định.

Ngu Tích trên tay lại đánh chữ [ Là ở Valentine năm ngoái.]

Thẩm Thuật giật mình, lúc này mới nhớ tới.

Hôm đó đưa ông ngoại đến bệnh viện, ông ngoại được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, tâm trạng vốn đã rất tệ. Hơn nữa, công ty cấp cao đưa ra quyết sách sai lầm, đã dẫn đến việc một công ty công nghệ rất triển vọng bị đối thủ mua lại khiến anh vô cùng tức giận, trong cuộc họp, anh tình cờ hỏi về kế hoạch phát triển hàng quý và những thứ tương tự, kết quả đám người này đều trả lời những câu hỏi không liên quan, anh lúc này mới bùng nổ.

Anh cũng lường trước được bộ dáng mình ngày đó khẳng định không dễ nhìn, nhất định bộ dáng không liên quan gì đến hai từ nhã nhặn.

Chỉ là, không nghĩ tới một mặt không có phong độ như vậy lại bị cô thấy được, từ đó phá hủy ấn tượng, lưu lại cảm giác " tính tình không ra làm sao."

Anh có chút xấu hổ, giải thích nói: "Ngày đó là một tình huống đặc thù, bình thường anh cũng không tức giận như vậy."

Thấy cô tựa hồ không tin, Thẩm Thuật lần đầu tiên cảm thấy thất bại như vậy, cười khổ nói: "từ lúc em và anh kết hôn đến bây giờ, anh đối với em nóng giận rồi sao?"

Ngu Tích nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.

Anh nắm thắt lưng cô, bàn tay lặng lẽ không tiếng động mà dừng ở trên quần tất của cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại trầm hơn một chút, "Lẽ nào anh rất lỗ mãng sao?"

Mặt Ngu Tích đỏ lên, cảm giác ý tứ trong lời nói của anh có chút ám chỉ điều gì đó.

Hôm nay cô đi tất dài đến dưới đầu gối, bởi vì chân cô mảnh khảnh, đi loại tất dày này không bị quăn, lòng bàn tay anh rộng rãi ấm áp, thời điểm phủ ở trên đùi cô, kinh mạch và xương ngón tay hơi gồ lên, cảm giác gợi cảm cùng khiêu khích nói không nên lời.

Cố tình anh một thân tây trang thẳng thớm, biểu tình bình tĩnh.

Ngu Tích thân thể hơi hơi cứng đờ, cô do dự nhìn anh, bị ý nghĩ xấu xa từ trong lòng phun ra làm cho ảo não không thôi.

Không ngờ trong mắt anh lại hiện lên một nụ cười, thõa mãn lẫn hứng thú.

Cô vẫn đang tự hỏi liệu mình có nghĩ nhiều không, nhưng lòng bàn tay anh khẽ di chuyển dọc theo tất chân, như thể anh đang lần theo miêu tả hình dạng đôi chân của cô.

Ngu Tích sững sờ nhìn anh, trong lúc còn ngơ ngác, anh đã kéo cô vào trong lòng.

"Ngu Tích, sao em lại chậm chạp như vậy, hửm?" Anh trêu cô chọc ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Lúc này cô mới ý thức được, ý tứ của anh chính là điều cô vừa nghĩ đến, anh chính là đang trêu chọc cô mà thôi, hai má cô dần nóng lên.

Thẩm Thuật khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ môi mềm mại của cô, cúi đầu dịu dàng hôn cô.

Những người phụ nữ khác, hận không thể dùng hết thủ đoạn trên người dán đến trong ngực anh, vậy mà cô cùng cái chày gỗ không khác gì nhau, không hiểu phong tình. Nhưng cố tình anh lại thích điểm này của cô, đối với những thứ trang điểm lộng lẫy một chút hứng thú cũng không có.

Anh hôn cô mãnh liệt đến mức dường như muốn đem mỗi một khe hở trên môi cô đều phải lướt qua một lượt, muốn đem cô lấp đầy.

Cả người cô một chút sức lực cũng không còn, chỉ có thể chặt chẽ dán vào anh, dựa trên người anh, bị anh đặt ở trên sô pha, tựa như biến thành một vũng nước.

Tim cô đập rất nhanh, bị anh lăn qua lăn lại dường như đã mất đi khả năng cử động, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, để anh hướng dẫn cô làm những việc trước đây cô chưa bao giờ dám làm, cũng xấu hổ về việc đang làm.

Người đàn ông này trông có vẻ nghiêm túc, nhưng khi nói đến điểm đó, chỗ nào cũng không đứng đắn.

Cố tình dù miệng đang làm chuyện không đứng đắn, trên mặt vẫn rất nghiêm túc.

Ngu Tích vô cùng yêu thích cảm giác tương phản mạnh mẽ này của anh, thực sự cấm dục quyến rũ người đến mức nói không nên lời.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng phải thừa nhận, cô không ghét cùng anh thân mật, thậm chí còn có chút thích.

Thẩm Thuật hôn cô một hồi, bế cô lên, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, kìm lòng không được nói: "Ngu Tích, em thật đẹp, đặc biệt là lúc động tình."

Hai má cô nóng bừng, không biết là do trong người nóng lên hay là do lời nói của anh chọc đến.

Cô quay đầu đi không nhìn anh, hơi hơi ổn định lại hô hấp.

Anh tựa hồ rất thích mắt cá chân của cô, vuốt ve, hôn hôn không biết bao nhiêu lần, cũng thích vòng eo mềm mại của cô, ôm từ phía sau, thích vuốt ve thắt lưng cô, cùng với phần eo hơi lõm xuống của cô.

Anh rất săn sóc nơi hõm eo cô, một bên vừa vuốt ve vừa hôn cô, một mặt đem bàn tay nóng bỏng phủ lên tại nơi đó.

Cô duỗi thẳng cần cổ trắng nõn, trong mắt càng thêm mơ hồ, cô cảm giác toàn thân xương cốt đều mềm nhũn.

Sau đó, cô mệt mỏi đến cả người không có chút khí lực nào, là Thẩm Thuật bế cô vào nhà tắm.

Cô lắc đầu, cô thật sự không còn chút sức lực nào, không muốn tắm rửa.

Thẩm Thuật nói: "Không sao, anh tắm cho em."

Cô nghe xong, cuối cùng cũng có chút sức lực, đẩy anh ra rồi nhảy khỏi mặt đất, giữa tiếng cười trong trẻo của anh oán hận mà đóng cửa lại.

Sau khi tẩy sạch mọi vết dinh dính trên người, cô lại chà xát lòng bàn tay dính nhớt, lau lại bằng dầu tẩy tế bào chết, xả sạch mới đi ra.

Cô không thích mùi này, nó rất kỳ lạ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cơn buồn ngủ cũng không còn nữa, cô mặc chiếc váy ngủ hai dây, bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước.

Thẩm Thuật đã tắm rửa xong, ngồi ở bên giường chờ cô, "Mấy người con gái các em tắm một lần phải hơn nửa tiếng, là làm gì trong đó vậy?"

Giống như sợ cô nghĩ loạn, Thẩm Thuật nói thêm: "Anh nói Thẩm Viện, em gái anh."

Anh không cần phải giải thích, nhưng anh vẫn làm vậy.

Trong lòng dường như có một cảm giác ấm áp, cô chủ động bước tới.

"Mệt không em?" Thẩm Thuật kéo tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Ngu Tích biết anh đang hỏi gì, đối với vấn đề này, trả lời "Mệt mỏi" cũng không được, mà bảo "Không mệt mỏi" cũng không xong.

Cô rốt cuộc phải trả lời như thế nào đây.

Ngu Tích trong khoảnh khắc chưa bao giờ vui mừng vì mình bị câm như vậy.

Dừng một chút suy nghĩ, Thẩm Thuật cũng không cần cô trả lời nữa, nhẹ nhàng cười nói: "Thôi được rồi, anh không hỏi nữa. Có điều nếu về sau không thoải mái, phải nói cho anh nghe, hiểu chưa?"

Ngu Tích đỏ mặt gật đầu.

Thật ra bàn chân con người tỷ lệ thuận với chiều cao, những nơi khác cũng vậy, bọn họ thực sự có chút không phù hợp, nhưng cô đã quen ngoan ngoãn, không thoải mái chỉ biết nghiến răng chịu đựng khó chịu.

Thẩm Thuật bình thường là một người cẩn thận và kiên nhẫn, nhưng vào thời điểm đó, rất khó để một người đàn ông có thể duy trì lý trí từ đầu đến cuối.

Ban đầu anh không để ý, bởi vì cô luôn một bộ dáng giống như cái bao trút giận, mày liễu hơi nhíu lại, một đôi mắt trong suốt ngập nước dường như luôn chứa đầy nước mắt, lại như khó chịu mà cắn chặt hàm răng, cũng không cự tuyệt.

Thấy biểu hiện của cô càng ngày càng không đúng, anh dừng lại.

"Đau không?" Anh hỏi, nắm lấy tay cô.

Cô đỏ mặt, lưỡng lự một chút rồi gật gật đầu.

"Là anh quá nóng vội." Anh giải thích, thàn đầy thành ý, nhưng Ngu Tích chỉ cảm thấy xấu hổ, không muốn cùng anh thảo luận chuyện này nữa.

Thẩm Thuật thấy cô da mặt mỏng, liền cười cười, không nói thêm nữa: "Anh nhờ Tạ Phổ mua ít thuốc, lát nữa bôi cho em."

Cái gì!!!

Ngu Tích mặt đỏ như cà chua, đầu lắc lắc như trống bỏi.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gõ [Em không sao đâu, không có gì nghiêm trọng, không cần mua thuốc.]

Đến lúc đó Tạ Phổ sẽ nghĩ gì về cô?

Thẩm Thuật tựa hồ có thể nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, nói: "Tạ Phổ sẽ không để ý những thứ này, chuyện anh phân phó, cậu ta cũng sẽ không làm sai lời, không thắc mắc lý do, cũng không hỏi gì nhiều."

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Ngu Tích vẫn không muốn.

Cô thật sự không thể giống như anh coi như xung quanh không có người, tay nghề thành thạo như vậy.

Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Thuật ra cửa lấy thuốc, trong phòng rất yên tĩnh, Ngu Tích xuyên qua cánh cửa khép hờ có thể nghe thấy thanh âm cung kính của Tạ Phổ, từ biệt Thẩm Thuật rời đi.

Cô im lặng nhìn lên trời, ảo não đến mức không còn biết nói gì nữa.

Thẩm Thuật cầm thuốc mỡ quay trở lại, vỗ vỗ bả vai cô.

Ngu Tích có chút do dự nhìn anh, nhưng lúc này ánh mắt của anh lại rất thong dong bình thản, giống như bác sĩ tại bệnh viện đang trị liệu cho bệnh nhân, dùng ngữ điệu rất tự nhiên nói ra một câu khiến người khác ngượng ngùng không thôi.

Cô không nhúc nhích, mặt đỏ như tôm.

Thẩm Thuật cảm thấy buồn cười, nhướng mày: "Cũng không phải là anh chưa từng thấy."

Vốn dĩ anh thật sự không phải cố ý trêu chọc cô, anh chỉ muốn xem cô có bị thương hay không, nhưng cô lại ngượng ngùng như vậy, hai má đều ửng hồng như thoa phấn, vẻ mặt còn có chút thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn anh.

Anh cảm thấy bộ dạng khó có được này của cô đặc biệt đáng yêu, ngược lại nổi lên vài phần ý tứ không đứng đắn, trêu chọc niết cằm cô: "Tự em lại bôi không đến."

Giọng điệu còn thực sự rất đứng đắn.