Mr.Banker Của Tôi

Chương 14: Cùng em



Phó Tư Lãng và Thẩm Thuật quen biết nhau hơn mười năm, lúc ấy Thẩm Thuật du học ở nước ngoài, năm thứ hai đại học quyết định đầu tư vào ngành lõi carbon, mà Phó Tư Lãng cũng rất có hứng thú với mảng này, hai người quen biết ở phố người Hoa.

Khác nhau là gia thế Thẩm Thuật không tầm thường, ở nơi đó cũng có không ít mạng lưới quan hệ, trong tay có không ít vốn để đầu tư, mà trong tay Phó Tư Lãng cái gì cũng không có, thậm chí có thể dùng một nghèo hai trắng để hình dung, lúc đó bạn gái của hắn còn chê hắn nghèo mà bỏ rơi hắn.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt kỳ thật có chút hoang đường, lúc ấy Phó Tư Lãng cùng Thẩm Thuật ngồi cùng một bàn ăn cơm, một đám côn đồ có chút qua lại với Phó Tư Lãng liền coi bọn họ là cùng một giuộc, mặc Phó Tư Lãng nhấn mạnh hai người không có chút quan hệ gì cũng không ai tin. Thẩm Thuật là một người kiêu ngạo, cũng lười giải thích, tuy vậy lời nói của đối phương ân cần "thăm hỏi" cha mẹ anh, hoàn toàn chọc giận anh. Đừng thấy anh bình thường không hờn không giận, một khi động tay liền không hề qua loa.

Hai người cứ như vậy không đánh không quen biết.

Thẩm Thuật xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được đãi ngộ tài nguyên tốt nhất, tiếp nhận giáo dục tốt nhất, người khác cũng thông minh hiểu chuyện, thành thạo trong giao tiếp, mà cha mẹ Phó Tư Lãng chỉ xuất thân từ gia đình lao động, lại đã ly dị, anh ta chỉ học đến trung học phổ thông, liền bị người ta lừa ra nước ngoài, rửa chén, sửa xe, đánh giày ở nhà hàng, còn từng làm vệ sĩ cho nữ minh tinh.

Hai người như vậy, cho dù bắn đại bác không tới, lại phá lệ cực kỳ hợp ý, còn thành bạn tốt.

Khoản tiền vốn đầu tiên của Phó Tư Lãng là nhờ Thẩm Thuật giúp đỡ, Thẩm Thuật đối với hắn có ơn tri ngộ, tuy rằng hắn chưa bao giờ đem chuyện này treo trước cửa miệng, nhưng Thẩm Thuật vẫn rất yên lòng.

Quan hệ của bọn họ không tầm thường, sự ăn ý hiểu rõ lẫn nhau căn bản không cần ngôn ngữ để biểu đạt.

Cho nên, không ai rõ ràng hơn Phó Tư Lãng, Thẩm Thuật người này ở phương diện quan hệ nam nữ có bao nhiêu hờ hững.

Cậu ta không phải là một người hứng thú với việc nuôi tình nhân nhỏ, cũng tiếc rẻ đem thời gian trân quý của mình vùi đầu vào trong tình cảm hư vô mờ mịt. Người chơi tài chính, nhất là người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp như Thẩm Thuật, tiền bạc chảy ra từ kẽ tay đều là con số trên trời, dính đầy ham muốn quyền lực và lợi ích, cười nhìn phong vân (tình hình biến đổi), tuần hoàn lặp đi lặp lại như hiện tượng cát bồi, đã sớm chết lặng, phụ nữ bình thường hoàn toàn không thể kích thích adrenaline của cậu ta.

Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.

Đây chính là nguyên nhân vì sao bên cạnh cậu ta có nhiều phụ nữ lui tới yêu thương nhung nhớ như vậy, bao gồm các nữ minh tinh, những tiểu thư trâm anh thế phiệt cũng đều không thể kích thích hứng thú của Thẩm Thuật.

Phó Tư Lãng cũng nhìn nhiều loại nữ nhân tự cho là mị lực vô hạn đến trước mặt Thẩm Thuật vuốt tóc làm dáng, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Cho nên, khi anh ta nhìn thấy vợ của Thẩm Thuật, kỳ thật vô cùng bất ngờ, nhưng qua một lát lại có một loại cảm giác hợp tình hợp lý.

Ngu Tích nhu thuận, nghe lời, tướng mạo khí chất đều là vô cùng xuất sắc, hơn nữa là loại tướng mạo không hề có tính công kích, nhìn cũng rất thư thái. Một người có thể làm cho người ta thoải mái, nhìn liền vui vẻ thoải mái, cũng rất không đơn giản. Trong xã hội có nhịp sống nhanh lại mạnh mẽ này, bên cạnh có một người phụ nữ như vậy, quả thật cũng không tệ lắm.

Ít nhất, sẽ không gây cho anh thêm phiền toái, có thể có giá trị cảm xúc không tệ.

Hơn nữa lại là tiểu thư của nhà thế giao (quan hệ nhiều đời với nhau), biết rõ xuất thân lẫn nhau, lại có thể duy trì quan hệ với Ngu gia, xét về phương diện thương chính (thương mại + chính trị) đều là lựa chọn tốt nhất để liên hợp.

Vả lại, mẫu đàn ông như Thẩm Thuật, ở địa vị cao, cái gọi là quý ông nhã nhặn bất quá đều là hình tượng, trong xương rốt cuộc cũng quen với sự cứng rắn, mẫu đàn ông này bình thường cũng không thích người khác đối nghịch với anh.

Mà Ngu Tích chính là mẫu phụ nữ nhỏ nhắn như vậy, có thể kích thích dục vọng bảo vệ của anh.

Một bữa cơm bọn họ cũng ăn gần một giờ, trong lúc nói chuyện với nhau, Ngu Tích mới biết được vị ông chủ Phó này chính là đại boss phía sau màn của Hải Thụy, nhất thời có chút thận trọng.

Tuy rằng, ngay từ đầu cô cũng không được thoải mái lắm.

Thẩm Thuật tựa hồ nhìn ra sự khẩn trương của cô, ở dưới khẽ vân vê lòng bàn tay cô.

Ngu Tích giật mình, nhìn về phía anh.

Trong ánh mắt Thẩm Thuật có ý cười ôn hòa khích lệ, giống như mưa phùn lất phất đêm hè, không tiếng động xoa dịu lòng người.

Ngu Tích cảm thấy mảnh đất nhỏ trong lòng mình giống như nở ra một đóa hoa, có cái gì đang muốn tràn ra.

Cô không có sức kháng cự với những người đàn ông vừa dịu dàng lại mạnh mẽ như vậy. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật ra cô vẫn luôn biết, cô rất thiếu thốn tình cảm, nhất là tình thương của cha.

Lúc còn rất nhỏ cô đã ý thức được tâm lý của mình không quá vững vàng, song, cô không có cách nào thay đổi, chờ khi cô ý thức được, cũng đã trưởng thành như vậy, tính cách các phương diện đã được định hình.

Giống như bị Tôn Ngộ Không vẽ vòng tròn cố định ở trong một cái khung, dần dà, liền không bước ra được.

Cô cảm thấy tâm lý mình không bình thường, nhưng cô không thể chống lại sự ấm áp này.

"Có muốn ăn thêm chút điểm tâm ngọt không em? "Thẩm Thuật đến gần bên tai cô nói.

Ngu Tích biết mặt mình nhất định lại đỏ ửng, anh chỉ cần lơ đãng trêu chọc một chút cũng có thể chọc cho cô bối rối như vậy.

Cô không muốn như vậy, điều đó làm cho người ta có cảm giác không ổn trọng, nhất là, còn đang ở bên ngoài.

Nhưng, hình như cô không thay đổi được điều này.

Mà người này cũng luôn rất xấu xa, tựa hồ còn rất thích trêu chọc cô. Có đôi khi cô cũng có chút tức giận, nhưng lại không có biện pháp gì với anh.

Phó Tư Lãng yên lặng nhìn hai người mắt đi mày lại, chỉ cười, bưng trà lên nhấp nhẹ, từ chối cho ý kiến.

Khách sạn này có suối nước nóng, sau khi cơm nước xong, Phó Tư Lãng đề nghị cùng đi ngâm mình, thư giãn một chút, ai ngờ Thẩm Thuật hoàn toàn cự tuyệt.

Phó Tư Lãng nhún nhún vai: "Vậy tôi chỉ có thể tìm người khác, ngày mai gặp."

Nói xong liền đi, cũng không quay đầu lại, chỉ quay lưng về phía bọn họ mà vẫy tay.

Anh ta là người rất tiêu sái, tuy là đại boss lớn, nhưng một chút kiêu ngạo cũng không có, Ngu Tích cảm thấy rất dễ ở chung, nhịn không được cũng cười cười.

"Em nhìn gì vậy? "Bất thình lình Thẩm Thuật ở bên cạnh hỏi cô.

Ngu Tích giật mình, chớp chớp mắt nhìn anh, cũng có lòng dạ nói đùa, lấy điện thoại di động ra nghiêm trang đánh chữ cho anh xem [đẹp.].

"chồng em đẹp trai như vậy, lại còn đang ở đây, còn cần phải nhìn đến người khác sao." Giọng điệu anh nhẹ nhành bâng quơ, nhưng Ngu Tích bị dọa cho ngẩn người.

Giờ phút này cô có chút hoài nghi, nguyên nhân lớn nhất Thẩm Thuật thành công là vì da mặt anh dày.

Xã hội ngày nay, người da mặt dày thường càng ngày càng có chỗ dùng.

Có vẻ như biểu cảm của cô quá đáng yêu, Thẩm Thuật cũng không trêu chọc cô nữa, nhẹ nhàng nâng lưng cô, "Đi thôi nào, hôm nay mệt quá, về nghỉ ngơi trước đi."

Ngu Tích nghe lời gật gật đầu.

Phòng ở theo thường lệ là phòng tổng thống, thiết kế kiểu Mỹ thời xưa, màu sắc bên trong hơi thâm trầm, rèm cửa sổ thêu yên tĩnh buông xuống. Ngu Tích đi qua, dùng hết sức kéo màn ra hai bên.

Thẩm Thuật nhìn cô cố hết sức như vậy, cười một cái liền đi qua, nhận lấy một góc trong tay cô, "roẹt" một cái liền kéo qua một bên.

Cô nhìn cánh tay thon dài của anh, lại nhìn cánh tay của mình, hiểu được chênh lệch.

Cũng không tính là buồn bực, nhưng cũng có chút bị vạch trần khuyết điểm.

Thấy anh bận rộn, cô rất tự giác tắm rửa trước, lúc đi ra, Thẩm Thuật còn đang xử lý một ít văn kiện trên bàn làm việc. lúc ra ngoài anh cũng không quên mang theo những thứ này, có đôi khi làm cho Ngu Tích hoài nghi liệu anh có phải là một cỗ máy làm việc tinh vi vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ hay không.

Đêm đã khuya, anh điều chỉnh ánh sáng trong phòng đến rất tối. nước da anh trắng lạnh, sắc mặt lại khỏe mạnh, trong vầng sáng mờ ảo bị nhiễm lên vài phần ấm áp sắc, không giống vẻ cao không với tới lúc bình thường.

Tư thế ngồi của Thẩm Thuật rất thẳng, phong thái lại vô cùng thả lỏng mà tự nhiên, lúc này anh đã cởi âu phục ra, áo sơ mi dán vào nửa người trên thon gọn, không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn giấu trong đó.

Thẩm Thuật rất mê người, loại mê người này thể hiện ở các phương diện, trong đó nổi bật nhất chính là khí chất khống chế toàn cục trên người anh.

Ngu Trầm từ trước đến nay chướng mắt những tiểu bối này, nhưng cho dù ông xoi mói người khác như vậy, lại đối với Thẩm Thuật có con mắt khác, từng khen ngợi anh trí tuệ hơn người, tầm nhìn xa trông rộng, gương mặt rất có khí phách lãnh đạo.

Đây là đánh giá cao nhất Ngu Tích từng nghe được từ miệng của cha cô.

Ngu Tích không hiểu những điều này, nhưng ở chung với Thẩm Thuật trong một khoảng thời gian, cô cũng có thể cảm giác được thái độ làm người của anh.

Chỉ là, thời điểm anh động tình nhất cũng vẫn duy trì được lý trí, vẫn luôn là bộ dáng lãnh đạm xa cách, lại luôn thành thạo trêu chọc cô.

Điều này làm cho cô ít nhiều ở chỗ anh có chút thoái chí.

Cô đang miên man suy nghĩ, Thẩm Thuật từ trong tài liệu ngẩng đầu lên "Tắm xong rồi sao".

Ngu Tích hoàn hồn, gật gật đầu, muốn ra sô pha ngồi.

"Chờ một chút. "Anh gọi cô, vặn nắp bút máy đứng dậy.

Ngu Tích nhìn anh từng bước đi về phía mình, thân ảnh cao lớn nhanh chóng bao phủ lấy cô, vẫn còn có chút ngây người.

Thẩm Thuật ôm eo cô, đưa cô đến sô pha, để cô ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, anh lại từ toilet đi ra, cầm trong tay một cái máy sấy tóc.

Ngu Tích thấy anh nhanh nhẹn cắm vào, bật nút, vén mái tóc ướt của cô lên thay cô sấy tóc, lúc này cô mới hiểu anh đang muốn sấy tóc cho cô.

Thật ra, không sấy tóc cũng được.

Cô lấy điện thoại di động ra đánh chữ cho anh xem [không cần đâu, anh đi làm việc đi, làm chậm trễ thời gian của anh.]

Thẩm Thuật tiếp tục động tác trong tay, không có ý định dừng lại: "anh làm việc, em sẽ tự sấy cho xong sao?"

Ngu Tích bị anh làm nghẹn họng.

Thẩm Thuật vừa thay cô sấy tóc, vừa bớt chút thời gian nâng mắt lên trêu chọc cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt "gội đầu xong không sấy tóc, đây là thói quen xấu gì của em vậy chứ, như vậy rất dễ bị cảm. Sau này không được như vậy nữa, biết không?"

Nói đến phía sau đã mang theo vài phần nghiêm khắc.

Ngu Tích theo bản năng gật đầu.

Có thể là cảm thấy chính mình ngữ khí có chút nghiêm túc, thần sắc anh hòa hoãn lại "ngoan ngoãn sấy tóc, làm tốt sẽ thưởng cho em."

Ngu Tích chớp chớp mắt, nhìn về phía anh, ánh mắt kia giống như đang nói "Phần thưởng gì" nha.

Cô không chút che giấu sự tò mò của mình, nhìn có chút ngốc nghếch, nhưng cũng đơn thuần đến mức đáng yêu.

Ở trước mặt cô, thần kinh căng thẳng theo thói quen của Thẩm Thuật mới có thể buông lỏng.

Anh không trả lời cô, mà thừa nước đục thả câu "Làm được rồi sẽ nói cho em."

Sấy tóc xong, anh đem phích cắm rút ra, cẩn thận đem dây điện quấn lại "Đã khuya rồi, em đi ngủ trước đi, anh làm xong việc liền quay lại với em."

Anh vỗ vỗ vai cô như trấn an.

Ngu Tích nghe ra ám chỉ trong lời nói của anh, khuôn mặt lại đỏ bừng như phát sốt.

Gì chứ? Lời này của anh giống như cô dục cầu bất mãn vậy.

Rõ ràng mỗi lần đều là anh muốn giày vò cô.

Ngu Tích có chút tức giận trừng anh một cái, nhưng, cũng chỉ dám thừa dịp anh xoay người đưa lưng về phía mình mà lén lút trừng một cái, cũng không dám trừng quá lâu.

Trừng mắt xong cô lại nhụt chí lập tức thu hồi ánh mắt, rốt cuộc vẫn là sợ hãi.

Ngu Tích ngay từ đầu còn quyết định chờ Thẩm Thuật một chút, sau đó không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, cô cảm giác mơ mơ màng màng lắc lư một chút, ngã vào một cái kiên cố ấm áp ôm ấp.

Cô vô thức đưa tay vòng qua cổ đối phương.

Thân thể Thẩm Thuật hơi cứng lại.

Anh vẫn duy trì động tác ôm cô, cúi đầu nhìn lại.

Thiếu nữ trong lòng mặc váy lụa tơ tằm màu nude, sau lưng khoét một mảng lớn, khảm ren màu trắng, xương hồ điệp tinh tế như ẩn như hiện.

Dáng người cô yểu điệu, chất liệu vải mềm mại bên người bởi vì động tác của anh mà thu vào bên trong một chút, siết ra vòng eo thon nhỏ mềm mại dịu dàng.

Biểu cảm là vạn phần thanh thuần, nhưng lơ đãng lộ ra phong tình lại làm cho người ta cả người nhộn nhạo.

Thẩm Thuật thu lại tâm trạng, buông lỏng cổ áo, để nhiệt độ thoáng tản đi mới chịu đựng không chạm vào cô.

Ngu Tích ngủ rất an ổn, còn ở trong lòng anh trở mình, không chút đề phòng, tuyệt không biết mình vừa mới từ trong lương tâm mới nhú lên của sói lớn thoát một kiếp nạn.

Cô ngủ rất ngon, nhưng buổi tối Thẩm Thuật lại ngủ không ngon.

Ngày hôm sau thức dậy, Ngu Tích phát hiện đáy mắt anh quầng thâm nhàn nhạt, còn nghi hoặc đánh chữ [Thẩm Thuật, anh buổi tối thức đêm sao? Sao vành mắt thâm quầng như vậy?]

[Tiền kiếm mãi không hết, phải nên kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.]

Thẩm Thuật hít sâu một hơi, cười gật đầu.

Người khơi gợi lửa nóng lại ở đây thuyết giáo mình.

Chính mình ngủ được ngon như vậy, liên lụy anh bị dục hỏa đốt người đến hơn nửa đêm.

Bữa sáng là ăn ở nhà hàng của khách sạn, đồ ăn là Thẩm Thuật chọn thay cô.

Món chính là một quả trứng gà, một bát mì sốt và một bát canh cải thìa.

Mì sốt tương nhìn rất bình thường, ngay từ đầu cô có chút không muốn ăn, nhưng vẫn là Thẩm Thuật cố sức mời vươn đũa nếm thử.

Hương vị thật sự không tệ, không mặn không nhạt, mùi thơm hành lá nồng đậm từ trong mỗi tế bào vị giác xâm nhập, trong lòng nhất thời sinh ra một loại hạnh phúc khó có thể nói rõ.

"ngon không em? "Anh cười hỏi cô.

Ngu Tích gật gật đầu.

"còn cảm thấy anh lừa em nữa không?" anh làm ra vẻ tức giận xoay mặt lại.

Ngu Tích biết anh đang nói đùa, nhưng vẫn cảm giác được vài phần thẹn thùng, ngoan ngoãn lắc đầu, một bộ dáng em sai rồi.

Thẩm Thuật vốn là trêu chọc cô, không khỏi cũng cười cười, đặt trứng gà đã bóc sẵn trong tay vào trong bát sứ nhỏ, đẩy cho cô "em ăn đi."

Chính mình liền cầm lấy trứng gà còn chưa bóc vỏ trong tay cô.

Ngu Tích giật mình, không nghĩ tới anh đây là lột cho cô.

Động tác nhỏ không thể tự nhiên hơn, trong lòng cô lướt qua một tia ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, không ai chiếu cố cô như vậy, hơn nữa đem còn loại chiếu cố này dung nhập vào trong hành động lơ đãng.

Cô cúi đầu chậm rãi ăn mì sợi, ánh mắt dừng ở trên mấy lát dưa lưới, chỉ cảm thấy trái tim tựa như là thấm vào trong nước mật dưa, ngọt ngào nhè nhẹ.

"anh đã sắp xếp ngày chụp ảnh cưới vào ngày mai rồi, em thấy sao? "Thẩm Thuật trưng cầu ý kiến của cô.

Chuyện này thật sự có chút đột ngột, Ngu Tích ngây ra một chút.

Thẩm Thuật ngượng ngùng giải thích: "Vốn là ngày mai anh có một cuộc họp rất quan trọng, phải ra nước ngoài, nhưng tạm thời có thay đổi hủy bỏ. mấy ngày nay vừa lúc rảnh rỗi, lịch chụp ảnh cưới cũng đã sớm chuẩn bị xong, cho nên muốn hỏi ý của em một chút."

Ngữ khí hoàn toàn là thương lượng, không mang theo chút uy hiếp cùng áp lực nào.

Tựa hồ là sợ cô suy nghĩ nhiều, còn giải thích thêm vài câu.

Ngu Tích không có việc gì, gật gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến.

Đã sớm định sẵn hành trình, chỉ là hơi sớm vài ngày mà thôi.

Sau khi ở khách sạn chơi nửa ngày, bọn họ về tới nhà, buổi chiều Thẩm Thuật còn đến công ty một chuyến. Trước khi ra cửa, anh dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.

Ngu Tích nghe lời gật đầu, trước khi ngủ còn đắp một miếng mặt nạ dưỡng da, lặng lẽ vỗ vỗ vào gương, để đảm bảo trạng thái làn da ngày mai.

Thật ra thì cô hoàn toàn lo lắng nhiều rồi, làn da của cô không cần đắp mặt nạ cũng rất trơn bóng láng mịn.

Bảy giờ sáng hôm sau, Ngu Tích đã bị tiếng chuông báo thức đánh thức, thấy bên người đã không còn ai, vội vàng đứng lên thay quần áo.

Rửa mặt xong đi ra, Thẩm Thuật đã ăn mặc chỉnh tề, nhã nhặn thẳng tắp ngồi trên sô pha đọc báo, vừa nhìn đã biết là đang chờ cô.

"xong rồi sao. "Anh đặt tờ báo xuống cười với cô, trong mắt có ý cười.

Cô ngượng ngùng gật đầu.

"Vậy đi thôi em. "Thẩm Thuật đứng lên.

Buổi chụp ảnh cưới dự định là sẽ chụp theo concept du lịch, chụp ảnh dọc theo trung tâm đảo Hồng Kông trong hai ngày. Hành trình không ngắn, Thẩm Thuật sắp xếp máy bay tư nhân.

Đến sân bay, cách thủy tinh sát đất Ngu Tích liền thấy được chiếc gulfstream G 650 đậu trên đường băng khách quý.

Đây xem như là máy bay chở khách xa hoa thịnh hành nhất trong giới nhà giàu trong nước, thiết bị đầy đủ, tính năng ưu việt, hơn nữa tính an toàn vượt xa các loại máy bay khác trên thị trường bình thường.

Đương nhiên, giá cả cũng thập phần xa xỉ.

Số lần Ngu Tích ngồi máy bay cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là máy bay tư nhân xa hoa như vậy.

Trong ấn tượng, lần gần đây nhất cô ngồi máy bay vẫn là bốn năm trước, đi theo người kia, nhớ tới người kia, ánh mắt cô có chút ảm đạm, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cũng may cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.

"Đi thôi nào. "Thẩm Thuật vươn tay về phía cô.

Cô do dự một chút, liền đưa tay lên. Bàn tay rộng lớn hoàn toàn bao lấy tay cô, lòng bàn tay liên tục truyền đến hơi ấm, xua tan giá lạnh trong không khí đầu đông Bắc Kinh.

Phi hành đoàn đã sẵn sàng chờ lệnh, thấy ông chủ, liền nhanh nhẹn chỉ huy chuẩn bị cất cánh.

Ngu Tích có chút sợ độ cao, dọc theo cầu thang mạn đi lên, bước chân đều có chút không vững.

Thẩm Thuật dừng lại, lại đưa tay cho cô: "Nắm tay anh."

Ngu Tích ngước mắt nhìn anh, mi mắt khẽ run.

Thẩm Thuật không kìm lòng được cười cười, vẫn duy trì động tác đưa tay không thay đổi, "Yên tâm, sẽ không để em ngã đâu, vợ à."

Ngu Tích không hiểu sao bị tiếng cười này làm cho đỏ mặt, lúc này mới đưa tay tới lòng bàn tay của anh.

Thẩm Thuật trời sinh đã làm cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn, anh từng bước từng bước dắt cô đi lên, lên trên, liền khom người hoàn toàn ôm trọn cô lên.

Ngu Tích thiếu chút nữa kinh hô, người đã bị anh ôm vào trong ngực.

Anh cúi đầu, cằm chống lên vầng trán ôn nhuận của cô, trong ánh mắt đỏ bừng của cô, liền hôn vành tai cô, "Sợ cái gì nào, đã nói sẽ giữ chặt em, nhất định sẽ giữ chặt em."

Cảm thụ được ánh mắt bốn phía ném tới, mặt Ngu Tích cũng sắp nóng lên.

Thẩm Thuật không trêu chọc cô nữa, đặt cô xuống đất. Một mặt phân phó Ngụy Lăng đem laptop của anh đến, lại dẫn cô đi đến khu nghỉ ngơi cho khách.

Thẩm Thuật thường xuyên đi lại, chiếc máy bay thương mại này bình thường phần lớn dùng để đi tới đi lui trong và ngoài nước, còn dùng để tham gia các loại đàm phán thương mại, cho nên nhân viên phi hành đoàn đều là người cũ, đã đi theo anh rất nhiều năm.

Tạ Phổ sớm đã phân phó tốt nhu cầu xuất hành, đem mọi việc an bài cực kỳ thỏa đáng.

Anh ta là đại quản gia của Thẩm Thuật, quản lý việc trong nhà rất được Thẩm Thuật tin cậy.

Thẩm Thuật cởi áo khoác ngoài, cà vạt cũng đã cởi, có chút thảnh thơi mà ngồi vào sô pha.

Sô pha da màu nâu đậm hình bán cung, trên bàn trà bày mâm trái cây, là tiếp viên hàng không vừa mới cắt xong đưa tới.

Thẩm Thuật một tay mở laptop, chuẩn bị họp, vừa hỏi cô "Em uống cà phê, sữa hay nước cam?"

Tiếp viên hàng không đang chờ gọi đồ vội vàng hơi nghiêng người, khiêm tốn cúi thấp người, mặt mỉm cười chuẩn bị nghe lời cô nói.

Ngu Tích không nói được, thấy cô ấy nhìn mình như vậy, nhất thời xấu hổ đến hai má ửng đỏ.

Thẩm Thuật nhướng mi, nhíu mày, nói với tiếp viên hàng không: "Đừng đến gần cô ấy như vậy, cô dọa cô ấy rồi."

Tiếp viên hàng không giật mình, mặc dù không rõ nội tình, những vẫn vội vàng vâng một tiếng.

Thẩm Thuật lại hỏi Ngu Tích: "Cà phê được không, bình thường anh cũng không thấy em thích uống sữa." Bình thường anh đều chuẩn bị sữa cho cô, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tuổi cô cũng không còn nhỏ, luôn uống sữa rất kỳ quái.

Ngu Tích gật đầu, tỏ vẻ cô không có ý kiến gì.

Trên thực tế, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cục diện xấu hổ này.

Tiếp viên hàng không sau khi nghe được phân phó lập tức đi lấy cho cô một ly cà phê tươi, làm chính là cà phê latte, tỉ lệ một một.

Thẩm Thuật tự mình gọi một ly kiểu Mỹ.

Ngu Tích uống ngụm nước trong ly của mình, ánh mắt lại không nhịn được rơi vào người đối diện.

Thẩm Thuật đang mở hội nghị video, ly cà phê kia tùy ý đặt sang một bên, không đụng đến.

Anh gấp chân, thần sắc lãnh đạm nghiêm túc đến gần như lãnh khốc, nói chuyện cũng là lời ít ý nhiều thẳng thắn cắt chủ đề "Cậu không lầm chứ? Đây là hạng mục chúng ta đã sớm nhìn trúng, Thông Thụy tuy rằng kinh doanh không tốt, nhưng mấy hạng mục khoa học kỹ thuật chủ lực dưới trướng rất có sáng tạo, độc quyền cũng có giá trị thương mại tương đối cao, tôi chậm chạp không ra giá chỉ là vì áp Triệu Hoành. Các cậu thì hay rồi, vịt tới tay trực tiếp thả bay, thật sự là một lũ vô dụng, để tôi làm công cho mấy người là được."

Thẩm Thuật sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, lúc tức giận giáo huấn khó tránh khỏi mang theo vài phần giọng Bắc Kinh, ngữ điệu tuy lười biếng, nhưng nhìn vẻ mặt kia của anh Ngu Tích liền biết tâm tình anh lúc này cực kém.

Cô không dám quấy rầy anh, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, lặng lẽ uống cà phê trong ly của mình.

Nhưng anh đại khái là thật sự tức giận, không hề nhúc nhích, ly cà phê kia sắp nguội, Ngu Tích lặng lẽ đưa tay, đem ly đẩy về phía anh.

Thẩm Thuật giật mình, ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc theo bản năng thu lại vài phần.

Ngu Tích cười với anh, đánh chữ [cà phê sắp nguội rồi, anh đừng giận dữ như vậy, cẩn thận bị chọc tức.]

Cô nghiêm túc như vậy, Thẩm Thuật nhịn không được cười ra tiếng.

Mấy vị quan chức cấp cao đang câm như hến ngồi đối diện video đều ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.

Một người trong đó nơm nớp lo sợ mở miệng "chủ tịch Thẩm".

"Tiếp tục." Thẩm Thuật đã thu hết thần sắc, lại biến thành Thẩm Thuật nói năng thận trọng vừa rồi, "Cậu nói xem, tiếp theo giải quyết thế nào?"

Người bị điểm danh liền kêu khổ không ngừng, sớm biết không làm chim đầu đàn.

Bất quá, trong lòng anh ta cũng nghi hoặc, Thẩm Thuật người này công tư phân minh, chưa bao giờ mang theo phụ nữ lúc họp.

Đối với những người còn lại cũng cảm giác được, người ở cùng Thẩm Thuật lúc này chắc chắn là phụ nữ.

Vẻ mặt anh lúc nãy đã thay đổi, quá rõ ràng.

Chuyện này thật dọa sợ người khác.

Thật hiếm lạ.

Sau đó Ngu Tích yên lặng ngồi ở trong sô pha tự mình chơi, cũng không dám quấy rầy Thẩm Thuật, thỉnh thoảng tò mò quan sát trang hoàng bên trong khoang khách trong máy bay.

Nhà hàng, toilet, khu tập thể hình cái gì cần có đều có, túi mềm và túi cứng đều cực kỳ tinh xảo, được chọn vật liệu tốt nhất, ngay cả sơn phun trên thân máy bay cũng chọn sơn đặc biệt để làm lại.

Có thể thấy được yêu cầu và thẩm mỹ cao của Thẩm Thuật.

Bất quá, cao cấp thì cao cấp, lại quá quạnh quẽ, màu sắc đều thiên về màu xám nhã, màu trắng gạo và màu lạnh đơn giản.

Có thể là liên quan đến máy bay thương mại.

Ngu Tích thầm nghĩ, phồng má, lại nhìn người đối diện.

Sống mũi Thẩm Thuật cao mà thẳng tắp, đường nét khuôn mặt cực kỳ lập thể, lúc làm việc mặt mày thỉnh thoảng rủ xuống, lông mi dài mà dày che đi ánh sáng sâu thẳm trong đáy mắt, như là đang suy tư cái gì, càng lộ vẻ lạnh lùng xa cách.

Ai ngờ Thẩm Thuật giống như có cảm giác, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, cô bị bắt gặp nhìn lén anh, tựa như trốn cũng cúi đầu xuống.

Trong lòng cực kỳ ảo não.

Lần này cũng bị hắn bắt.

Thẩm Thuật lại không nhịn được cười.

Thẩm Thuật mở cuộc họp này thật lâu, lâu đến nỗi Ngu Tích mệt rã rời, tựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Hơn hai giờ trôi qua, máy bay sắp đáp xuống cảng.

Thẩm Thuật khép laptop lại, xoa xoa mi tâm mỏi mệt.

Tạ Phổ nhìn thấy, đi tới muốn vỗ bả vai Ngu Tích, trong khóe mắt lại thấy Thẩm Thuật ra dấu tay, giật mình, vội vàng lui ra.

Dưới chân trải thảm, Thẩm Thuật đi qua vẫn theo bản năng thả nhẹ bước chân.

Ngu Tích ngủ rất say, căn bản còn không có phát hiện anh đi tới. Mi mắt cô khép lại, trên vai còn đắp chăn lông anh vừa bảo tiếp viên hàng không mang tới.

Thẩm Thuật cười khẽ trong lòng, ôm cô vào lòng.

Cô cũng rầm rì mấy tiếng, lại thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục tựa vào lòng anh ngủ.

Bộ dáng này của cô khiến Thẩm Thuật hoài nghi nếu anh bán cô, cô cũng không có cảm giác gì.

Tâm tình của anh tựa như bị một bàn tay gạt đi tầng tầng mây đen, những bực tức ban nãy trong buổi họp cũng tiêu tan không ít.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, ngay cả áo khoác cũng không mặc liền ôm Ngu Tích đi ra ngoài. Tạ Phổ nhìn thấy, vội vàng nhận lấy áo khoác từ trong tay tiếp viên hàng không, thay anh phủ thêm.

Đầu tiên hai người họ đến khách sạn ở tạm.

Khi xe sắp đến, Ngu Tích rốt cục mở ra đôi mắt mơ màng vì ngủ, lại phát hiện mình đang vùi ở trong ngực Thẩm Thuật, một tay còn khoác lên vai anh, giống như là người chết đuối bám một khối gỗ trôi, thân mật lại quấn người.

Đối diện với ý cười trong đáy mắt anh, Ngu Tích mặt nóng bừng, vội vàng thu tay về.

"Hôm nay mệt quá rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta lại đi chụp ảnh."

Cô gật đầu, vô cùng nghe lời anh nói.

Thẩm Thuật làm việc cực kỳ có trật tự, những điều anh thu xếp đều rất ổn thỏa.

Buổi tối anh theo thường lệ sẽ làm việc một thời gian, cô liền một mình ghé vào sô pha lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng sẽ len lén liếc anh vài lần.

Ở cùng anh lâu, có đôi khi cô sẽ cảm thấy mình thật sự quá tầm thường.

Tuy rằng công việc đều hoàn thành rất tốt, nhưng thật đúng là "không có tiền đồ", mỗi ngày cứ làm đi làm lại từng đó công việc đến tháng lại lãnh lương.

Từ nhỏ đến lớn, quan niệm của cô là ăn no mặc ấm là tốt rồi, biết đủ vui vẻ.

Nhưng mỗi lần bản thân lướt điện thoại di động, Thẩm Thuật lại đều đang làm việc, so sánh với nhau, cô cũng có chút không được tự nhiên.

Giang Sơ Ý [đang làm gì vậy? bảo bối]

Ngu Tích bị tiếng rung điện thoại kéo suy nghĩ về, liền gõ chữ trả lời cô ấy [mình đi chụp ảnh cưới.]

Giang Sơ Ý [chụp xong nhớ gửi cho mình mấy tấm ảnh nhaaa.]

Ngu Tích [okee]

Nói xong Giang Sơ Ý lại muốn cùng chơi game với cô, Ngu Tích không lay chuyển được cô ấy, đành phải đáp ứng.

Cô nằm trên sô pha chơi với Giang Sơ Ý hai ván, cả hai trận đều thua.

Giang Sơ Ý cũng có chút không vui, đi tìm hai vị cao thủ trên phần mềm, lại lặng lẽ gửi tin nhắn cho cô [ đều là soái ca nha, mình đã xem video của bọn họ, còn là sinh viên trường thể thao, lại có cơ bụng tám múi nữaaaaa.]

Ngu Tích [cậu đứng đắn một chút.]

Giang Sơ Ý [tớ không đứng đắn chỗ nào chứ, phải hưởng thụ cho tốt đi chứ, bảo bối của tớ.]

Ngu Tích [...]

Giang Sơ Ý chẳng những gọi hai cao thủ giúp đỡ, còn gọi thêm hai tiểu thịt tươi, giọng nói tê dại, còn đặc biệt biết trêu chọc người.

Giang Sơ Ý muốn hòa hợp cùng bọn họ, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện bằng giọng nói lả lơi gợi tình, Ngu Tích ở bên cạnh xấu hổ gần chết, lúc nào cũng muốn chạy trốn.

Cố tình Giang Sơ Ý còn uy hiếp cô, nói cô chạy sẽ tuyệt giao với cô.

Ngu Tích vốn không biết cách cự tuyệt người khác, chứ nói gì đến việc giữa chừng không chào hỏi là đã lủi mất, vì vậy chỉ có thể kiên trì đợi.

Ngay từ đầu không có ai phản ứng cô, sau đó trong đó một tiểu ca ca giọng sữa hỏi cô "Vị tỷ tỷ này như thế nào không nói lời nào nha, sao lại lạnh lùng như vậy."

Giang Sơ Ý nói: "Nguyên nhân đặc biệt, không thể mở mic. Sao, một mình tôi không thỏa mãn được các anh sao?"

Ngu Tích thật sự muốn chạy, bởi vì tay chân vụng về, thoáng cái đã bị người đánh chết.

Nam sinh lúc trước nói chuyện với cô đã thay cô báo thù, cũng không biết như thế nào, sau khi cô logout còn thêm wechat của cô, Ngu Tích hỏi Giang Sơ Ý [làm sao bây giờ.]

Giang Sơ không thèm để ý [mấy cậu học sinh, càng cự tuyệt lại càng hăng hái, nhưng lạnh nhạt một chút sẽ bỏ cuộc liền, bình thường cũng không có kiên nhẫn gì.]

Ngu Tích [người ta thêm mình mà mình không để ý tới liệu có kỳ cục không?]

Giọng Thẩm Thuật vang lên sau lưng cô: "Ai muốn thêm wechat của em?"

Nói xong anh liền khom lưng lấy điện thoại di động từ trong tay cô.

Ngu Tích vội vàng ngồi thẳng, xấu hổ không thôi, không hiểu sao lại có cảm giác...ngoại tình bị chồng bắt quả tang.

Cô vội lắc đầu, viết lên giấy [đùa giỡn thôi ạ, chỉ là một cậu học sinh.]

[Chỉ chơi cùng hai ván trò chơi, không quen.]

Nhưng lại cảm thấy mình nói không rõ ràng, liền khẩn trương nhìn về phía anh.

Thẩm Thuật ngược lại nở nụ cười, cũng không nhìn nữa, trả di động lại cho cô.

Ngu Tích vừa mới thở phào nhẹ nhõm, anh cúi người chống ở một bên cô, từ trên cao nhìn xuống: "Sau này có nam sinh khác thêm wechat của em, em phải nói cho bọn họ biết, em đã kết hôn rồi. Biết không nào?"

Ánh mắt của anh không có lực áp bách quá lớn, từng bước từng bước dẫn dắt, nhưng chính là có loại làm cho người ta không cách nào kháng được.

Ngu Tích gật gật đầu.

Bị anh nhìn như vậy, cô thật sự rất đáng thương lại vô cùng khẩn trương.

Lúc này Thẩm Thuật mới buông tha cô: "Đi tắm đi em, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."

Cô vội vàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Đang muốn đóng cửa, lại phát hiện Thẩm Thuật cũng đi tới, tay đang cởi cúc áo sơ mi.

Ngu Tích sửng sốt, không biết làm sao nhìn anh.

" để tiết kiệm thời gian chúng ta cùng tắm." anh dùng biểu tình bình tĩnh như nước nói ra lời khiến người khác kinh sợ.