Mr.NPC Và Bạn Trai Đại Lão Của Cậu Ấy

Chương 11: Vườn ốc sên(11)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Yến Chi Châu

Sáng sớm, sắc trời còn chưa tỏ, nắng cũng chậm chạp chưa buông nhưng Yến Tuệ Tây đã tỉnh giấc.

Không phải là do cậu nổi hứng siêng năng, mà là Yến Tuệ Tây ngủ không thoải mái.

Giường kí túc xá bình thường vừa nhỏ vừa hẹp, là loại giường tầng bằng kim loại vừa lạnh vừa cộm, lại không thể ghép lại, khiến cho ba nam nhân đều cao trên 1m8 phải co người dựa tường, chân gác lên ghế và bàn học mới có thể miễn cưỡng ngủ yên ổn.

Nhưng Yến Tuệ Tây tự biết bản thân thích hưởng thụ, không chịu nổi sự chắp vá này, giấc ngủ vừa ngắn cũng vừa nông, sau cùng dứt khoát không ngủ nữa.

Nhưng cậu không ngờ lại vẫn còn có người thức dậy sớm hơn.

Bùi Hạc Chuẩn vốn là người trong quân ngũ, bản thân hắn cực kỳ tuân thủ kỷ luật, cũng ngủ rất ít, đồng hồ sinh hoạt đều là thức dậy lúc năm giờ sáng, dù có ngủ muộn cũng không thay đổi.

Nhìn người ta rồi lại nhìn lại mình, Yến Tuệ Tây chanh thành cảm thấy mình là một con cá khô lười mỗi sáng chỉ biết nằm mè nheo trên giường không chịu dậy.

So sánh với cậu, Bùi Hạc Chuẩn quả thật là cực kỳ chăm chỉ, hắn đang hít đất, Yến Tuệ Tây đếm từ nãy đến giờ cũng hơn một trăm cái rồi, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen mỏng manh và quần dài, ôm sát lấy cơ thể, phô diễn tỉ lệ khiến mọi người đàn ông đều phải ghen tỵ, vai rộng eo thon chân dài. Cổ áo rộng rãi cũng để lộ cơ ngực phát đạt, làn da bánh mật nhẵn bóng và bắp thịt căng tràn, chỉ cần nhìn là biết rất cứng, cũng rất có lực.

Không những vậy, thị lực của Yến Tuệ Tây rất tốt, đến mức cậu có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc từ vầng trán xuống chiếc cằm cương nghị của Bùi Hạc Chuẩn, sau đó xuống đến yết hầu, rồi xương quai xanh, lại dần biến mất trong cổ áo...

A, một người đàn ông cực kỳ, cực kỳ man, siêu có mị lực, thậm chí còn nam tính hơn cả mấy bức tượng thần thạch cao trong phòng Yến Tuệ Tây nữa. Cậu tự hỏi, không biết có thể nhờ Bùi Hạc Chuẩn làm người mẫu để vẽ không?

Dường như Bùi Hạc Chuẩn đã nhận ra tầm mắt của cậu, hắn dừng lại động tác, với lấy chiếc khăn trắng để thấm mồ hôi, chầm chậm bước tới trước giường của Yến Tuệ Tây.

"Chào buổi sáng, anh dậy sớm thật. Đang là mấy giờ rồi?" Yến Tuệ Tây toan ngồi dậy, mơ màng nói. Nhưng cảm thấy cái lưng già có chút đau, không dậy nổi.

"Chào buổi sáng." hắn đáp "Không sớm, hiện tại là 6 giờ." Còn cực kỳ săn sóc mà đưa tay kéo cậu một cái, giúp Yến Tuệ Tây có thể thuận lợi xuống giường.

Yến Tuệ Tây gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại thoáng nhìn qua Việt Bách Quân vẫn còn đang ngủ say:"Tôi dùng phòng tắm nhé?"

Trong lúc tắm rửa, Yến Tuệ Tây dành chút thời gian sắp xếp lại suy nghĩ.

Những nhân vật mấu chốt cần thăm dò:

Diệp Mai Uyên và Lý Sơn, vẫn chưa thể xác định quan hệ thực sự giữa hai người đó.

Chu Lạc, việc cậu ta dùng chất cấm ắt có liên quan đến Lý Sơn.

Lương Mộ, cô không có vai trò quá rõ ràng, nhưng cung cấp nhiều manh mối, không thể nào lại chỉ đơn thuần là người qua đường được.

La Cao Thắng, cậu ta là chủ mưu của chuyện này, nhất định cần tiếp cận, hơn nữa, Yến Tuệ Tây có một suy đoán cần xác minh về cậu ta.

Ngoài ra còn có...cửa hàng số 216 đường Trọng Khánh, hắn được nhắc đến bởi NPC chuyên cung cấp manh mối-Văn Tinh, chắc chắn phải có điều mờ ám, không chừng sẽ là điểm mấu chốt để phá giải phó bản.

Lượng công việc cần làm sắp tới thực sự hơi nhiều.

Sau khi Việt Bách Quân tỉnh lại đã la 7 giờ, cả ba cùng rời khỏi kí túc xá, nhưng bên ngoài cũng không yên ổn như họ nghĩ, học sinh chạy náo loạn về phía kí túc xá nữ. Yến Tuệ Tây thầm nghĩ không ổn, cảnh tượng giống hệt như ngày xảy ra cái chết của Nguỵ Thoa.

Quả nhiên, lại một nữ sinh nữa đã chết, nhìn qua thì có vẻ giống như tự sát, điều kỳ lạ chính là cô ta không phải ngươi chơi, mà là một trong những mục tiêu cần tiếp cận của bọn họ-Diệp Mai Uyên.

Lần này, nhóm Yến Tuệ Tây cũng không cần phải đột nhập vào nữa, bởi vì thủ phạm có đến tám chín phần là Nhâm Toa rồi, chỉ cần nhìn biểu hiện bị gọi đi giữa chừng của Nguỵ Thoa hôm qua đi là biết, hơn nữa hiện tại cũng chỉ có một mình cậu ta là boss.

Nhưng họ cũng cần biết chi tiết vụ việc này, tránh cho bỏ lỡ bất kì manh mối nào. Yến Tuệ Tây nghĩ đến một người có thể nói cho bọn họ.

Giang Mộng thẫn thời đứng trên hành lang, khuôn mặt mệt mỏi thất hồn lạc phách, cô vẫn còn hơi run rẩy khi nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua đã chứng kiến.

Thật kinh hãi, đến nỗi Giang Mộng không thể nào có thể đi vào giấc ngủ. Có lẽ cũng chính vì vậy, cô bỗng thấy đầu óc choáng váng, chân mềm oặt đứng không vững, chao đảo sắp ngã quỵ.

"Cẩn thận." Giang Mộng nghe thấy ai đó hô lên, một cánh tay thon gầy nhưng có lực đỡ lấy cánh tay cô, dìu Giang Mộng ngồi xuống ghế đá, sau đó lại cực kỳ giữ ý mà thu lại thật nhanh, vừa làm người ta cảm thấy thân sĩ lại không bị xúc phạm.

Ngay lúc Giang Mộng toan nói lời cảm ơn, cô bỗng sững người, không thể tin vào mắt mình. Giang Mộng cũng giống như những nữ sinh khác trong trường, cô mê mệt những thứ xinh đẹp, hiển nhiên cũng là một fan lớn của Yến giáo thảo.

Vậy mà hôm nay cô lại được thần tượng của mình giúp đỡ ư? Giang Mộng bỗng chốc như quên sạch bách mọi mỏi mệt, đỏ bừng mặt, không biết là vì hưng phấn hay xấu hổ, luống cuống vuốt lại vạt váy nhăn nhúm.

Không thể để mất hình tượng trước mặt Yến giáo thảo.

Yến Tuệ Tây nhìn động tác của Giang Mộng, ôn hoà cười khẽ:"Xin hỏi em là Giang Mộng, người ở cùng kí túc xá với Diệp Mai Uyên sao?" Giang Mộng và Diệp Mai Uyên là đôi bạn thân có tiếng trong trường, cả hai nữ sinh đều là thiên kim nhà giàu, xinh xắn, là đối tượng thường xuyên được mọi người chú ý.

"Vâng, là em." Giang Mộng ngại ngùng vén tóc.

"Vậy quan hệ giữa em và cô ấy như thế nào? Em có biết gì về cái chết của Diệp Mai Uyên sao?" Giọng nói của cậu rất nhẹ, rất ngọt ngào, giống như âm thanh vọng lại khi ta nói vào vực sâu, giống như tiếng sóng biển xoa lên bãi cát, giống như lời thì thầm của một kẻ sành thôi miên, làm con người không thể tự chủ mà an lòng tin tưởng.

Quả nhiên, Giang Mộng như bị mê hoặc, cô không cảm thấy câu hỏi này có gì bất thường, ngoan ngoãn trả lời.

"Chúng em quả thật là bạn thân, nhưng quan hệ cũng không tốt như mọi người nghĩ." Xác thật ban đầu, Giang Mộng và Diệp Mai Uyên rất hợp nhau, cùng chung suy nghĩ, sở thích, gia cảnh cũng tương đương, nhưng dần dần, Giang Mộng không thể đồng ý với quan điểm và hành động của Diệp Mai Uyên, và cô ta cũng vậy. Cả hai tuy mặt ngoài vẫn duy trì quan hệ thân thiết vì mối hợp tác giữa cả hai nhà Diệp Giang, thật ra đã sớm có hội nhóm riêng, cũng không ngừng nói xấu sau lưng đối phương.

Đó cũng là lý do vì sao tin đồn Diệp Mai Uyên thích Lý Sơn lại lan rộng đến tai Yến Tuệ Tây, Giang Mộng chính là cô bạn thân đã kể bí mật này cho Văn Tinh.

Sau đó, Giang Mộng bắt đầu nói về những gì nàng đã chứng kiến ngày hôm qua. Vì để duy trì mặt ngoài hoà bình, Giang Mộng và Diệp Mai Uyên vẫn ở cùng một kí túc xá, phòng ngủ vốn là cho bốn người, nhưng trước đó đã bị hai nữ sinh cưỡng ép rời đi để có không gian riêng tư rộng rãi, giờ đây trái lại tạo thành cục diện im lặng đầy xấu hổ.

Hai người trên cơ bản là không thèm giao lưu nói chuyện với nhau, lần nào cũng đi vào bế tắc rồi kết thúc bằng cãi vã, vậy nên mỗi tối cũng chỉ nằm nghịch điện thoại một lúc rồi ngủ.

Đêm đó Giang Mộng ngủ sớm, cô chẳng buồn chú ý Diệp Mai Uyên đã ngủ hay chưa, nhưng mà giường bên kia rất yên tĩnh.

Rồi vào lúc ấy, chừng là nửa đêm, Giang Mộng vốn có giấc ngủ không sâu mơ màng tỉnh dậy vì âm thanh lạ mà người còn lại trong kí túc xá phát ra, ban đầu nghe giống như tiếng nhiễu, lúc sau thì cô mới rõ đó là tiếng thì thầm nói chuyện. Giang Mộng cáu bẳn gầm nhẹ:"Có để cho người ta ngủ hay không?!" Rồi lại mơ màng thiếp đi.

Lần thứ hai bị đánh thức, bên tai vẫn là tiếng nói chuyện nhỏ như muỗi vo ve, Giang Mộng chửi thầm, không phải là ả ta đang nói chuyện với bạn trai đấy nhé? Vào lúc nửa đêm như thế này ư? Thật chẳng coi cô ra gì!

Nếu vậy, Giang Mộng cũng chẳng nể nang, cô xốc chăn lên, cộc cằn:"Diệp Mai Uyên! Cô muốn tra tấn chết tôi ph-" Giang Mộng sững người, vì giường bên kia trống không, chiếc chăn bị vén lên, giống như có ai vừa vội vàng rời khỏi giường.

Quái lạ, nửa đêm nửa hôm, Diệp Mai Uyên đi đâu rồi? Giang Mộng theo bản năng nhìn về phía nhà tắm, cánh cửa đó hơi khép chỉ để lại một khe nhỏ, lớp kính mờ trên đó phản chiếu một màu vàng, nhập nhoè giống như...ánh nến? Trong đầu Giang Mộng lập tức hiện ra hình ảnh cái xác của Nguỵ Thoa, cô sợ hãi đến mức không thốt lên lời.

Phải chăng Diệp Mai Uyên cô ta lại làm điều gì dại dột? Có thể người khác không biết, nhưng Giang Mộng rõ hơn bất kỳ ai hết những việc tội lỗi mà Diệp Mai Uyên đã làm.

Diệp Mai Uyên chưa bao giờ thánh thiện như vẻ bề ngoài, từ khi học cấp hai, cô ta đã bắt đầu con đường của một học sinh cá biệt. Lấy mỹ danh là đại tiểu thư của trường, Diệp Mai Uyên có riêng một hội người hầu tận tâm phục vụ và hùa theo cô ta, trong đó có cả Giang Mộng, tất cả đều là con cháu của những gia đình có mối làm ăn với nhà họ Diệp, được dặn dò phải lấy lòng thật cẩn thận cô tiểu thư này.

Giang Mộng từng nghĩ, nếu cô cũng có cuộc sống như vậy thì chắc chắn không còn gì có hài lòng hơn được nữa, nhưng không phải, Diệp Mai Uyên chính xác là rất không hài lòng, cô ta cảm thấy chuyện được mọi người vây quanh đúng là chán chết, vậy nên bắt đầu tìm kiếm một thú vui mới, bắt nạt những nữ sinh có gia cảnh không tốt.

Giang Mộng từng chứng kiến vô số những chiêu trò mà Diệp Mai Uyên nghĩ ra để dằn vặt những nữ sinh bần cùng đó: cướp bạn trai, phá hoại công việc làm thêm, giả tạo tin đồn,..cho đến khi họ phải bất lực cầu xin rồi nghiễm nhiên trở thành tay sai mới cho cô ta.

Đỉnh điểm là khi Nhâm Tuyết, một nữ sinh vừa quê mùa vừa nghèo nàn trở thành bạn gái mới của bạn trai cũ Diệp Mai Uyên, cô ta điên tiết vì nếu vậy chẳng khác gì cô ta lại bị xếp ngang hàng với con nhỏ đó. Nỗi nhục nhã này, Diệp Mai Uyên không chịu được, Giang Mộng đã từng nghe lỏm được cuộc nói chuyện của cô ta với ai đó:" Phải...càng nhiều người càng tốt...vây ở con hẻm nào đó là được...ừ.... nhớ quay lại gửi cho tôi......người ở quê mà, nó quan trọng trinh tiết lắm....nó sẽ không dám kiện cáo gì đâu..."

Tuy có chút ngắt quãng, nhưng Giang Mộng hiểu Diệp Mai Uyên định làm gì, điều tồi tệ nhất là cô không có can đảm để ngăn lại, bởi nếu chuyện này lộ ra, Giang Mộng sợ hãi một ngày nào đó kế sách này của Diệp Mai Uyên cũng sẽ rơi vào người mình.

Quả nhiên, chỉ một vài ngày sau, Giang Mộng nghe được tin Nhâm Tuyết bị bạn trai tức giận chia tay, rồi nàng cũng xin nghỉ học, không lâu sau thì bị phát hiện tự sát tại phòng trọ. Cũng chính vì điều đó, Giang Mộng bắt đầu sợ hãi Diệp Mai Uyên, cả hai ngày càng mâu thuẫn, sau cùng dẫn đến trạng thái như bây giờ.

Đến khi lên cấp ba, Diệp Mai Uyên bắt đầu thu liễm hơn, có lẽ là vì cô ả đã có vị hôn phu, ấy nhưng trong bóng tối vẫn ngấm ngầm bành trướng. Đặc biệt là khi Diệp Mai Uyên thích Lý Sơn, cô ta như phát điên mà chĩa mũi nhọn vào những nữ sinh hơi chút thân mật với thầy Lý, cũng mặc kệ thái độ lãnh đạm của thầy ta mà nhất quyết đòi gả.

Nạn nhân gần đây nhất của Diệp Mai Uyên chính là Nguỵ Thoa, Giang Mộng nghe thoáng qua là Lý Sơn từng gọi nàng lên văn phòng, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để khiến Diệp Mai Uyên ghen đến mờ cả mắt. Chính Giang Mộng cũng không thể hiểu nổi, những hành động đó thật sự đáng sao? Giờ thì hay rồi, nhỏ Nguỵ Thoa đó đã chết, ai mà phát hiện chuyện Diệp Mai Uyên bắt nạt nhỏ thì coi như cô ta tiêu đời.

Giang Mộng có chút hả hê, sự sợ hãi cũng vơi đi không ít, cô rón rén đến gần phòng tắm, vểnh tai muốn nghe rõ người ở bên trong đang nói điều gì.

Bên trong là tiếng cháy lách tách của nến.

"Phải, bất cứ thứ gì đều có thể...chỉ cần thầy yêu tôi....được....tôi sẽ làm vậy..." Giang Mộng càng nghe thì càng thấy không đúng, Diệp Mai Uyên đang nói chuyện với ai...? Cô càng nghe càng tò mò, cuối cùng không dằn nổi lòng mình, cẩn thận ghé mắt vào khe cửa nhỏ hẹp.

Bên trong phòng tắm tối đen như tẩm mực, toả ra thứ mùi hôi hám như miệng của một con thú ăn thịt, chỉ có chút ánh sáng lay lấy của ngọn nến đang cháy vàng. Giang Mộng thấy Diệp Mai Uyên đang ngồi bất động, cô ta quay lưng về phía cửa, hơi khom khom người lại như một bà lão, mái tóc xoăn màu hạt dẻ phủ trên đôi vai gầy gò đến bất thường.

Giang Mộng thấy thật lạ, cô rướn cổ, ghé mặt sát rạt vào như muốn nhìn rõ hơn, làm cho cánh cửa bỗng chuyển động, cà vào sàn lát đá, vang lên một tiếng giống như tiếng móng tay dài cào vào bảng đen.

Két.

Diệp Mai Uyên quay đầu lại.



Lúc này, Giang Mộng mới tá hoả. Gương mặt Diệp Mai Uyên trắng bệch như bôi vôi, hốc mắt sâu và đen thẫm như một cái động, và đôi môi cô ta tím lại, cặp đồng tử đen và đặc quánh như nhựa đường nhìn thẳng vào Giang Mộng đang nấp sau cửa.

Cô hoảng sợ giật nảy người ra sau, chẳng thốt nổi một câu nào, chỉ biết cắm mặt mà bò về lại giường. Nằm trong chăn, Giang Mộng nghe thấy đẩy cửa, và sau đó là tiếng bước chân chậm rãi. Cô kinh hãi đến mức không dám thở mạnh, tim đập nhanh và mạnh như thể nó đang nằm ngay bên tai, át đi cả tiếng bước chân của Diệp Mai Uyên trong căn phòng vắng lặng, nhưng vẫn đủ để Giang Mộng biết, cô ta đang đứng bên giường cô.

Xin hãy đi đi! Giang Mộng thầm cầu nguyện, nước trào ra từ trong hốc mắt nhưng vẫn không dám khóc thành tiếng.

Sau đó một lúc lâu, tiếng bước chân vang lên một lần nữa, Giang Mộng đoán chắc nó đã đi rồi, nhưng cô cũng không dám mở chăn ra. Cả đêm đó, Giang Mộng không dam chợp mắt một giây nào, tinh thần luôn rong trang thái kinh sợ.

Kể cả bây giờ khi thuật lai cho Yến Tuệ Tây, Giang Mộng vẫn không thể kiềm chế mà rùng mình.

Yến Tuệ Tây gật đầu, dịu dàng an ủi cô:"Anh hiểu rồi, cảm ơn em." Sắc mặt Giang Mộng bỗng hiện lên vẻ mờ mịt:"Vâng?"

Yến Tuệ Tây chỉ lắc đầu:"Không có gì. Anh thấy sắc mặt em khá tệ, có lẽ em nên nghỉ ngơi." Cô nàng nghe vậy thì vuốt ve đôi mắt xanh đen vì mất ngủ của mình, cũng gật gù đáp vâng.

Khi Giang Mộng đã rời đi, nụ cười trên mặt Yến Tuệ Tây dần phai nhạt, cậu vẫy tay, ra hiệu cho Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân có thể ra ngoài.

Hai người họ đi ra từ một góc ngoặt hành lang cách đó không xa, xem ra cũng đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện.

"Chuyện này bắt đầu có vẻ phức tạp rồi đây." Việt Bách Quân cảm thán, anh lấy sổ ghi lại những thắc mắc:"Đầu tiên, tại sao Diệp Mai Uyên lại triệu hồi Nhâm Toa? Tại sao Nhâm Toa lại giết cô ta và cậu ta làm như vậy có lợi ích gì?" Sau khi biết được những việc Diệp Mai Uyên từng làm, anh không đã không còn chút thương cảm nào đối với nữ sinh này. Việt Bách Quân tôn trọng phái nữ, nhưng với điều kiện họ thật sự xứng đáng.

Yến Tuệ Tây xoa cằm:"Tôi cho rằng lý do liên quan đến nữ sinh bị Diệp Mai Uyên hại tự sát kia."

Việt Bách Quân ngừng bút, anh bừng tỉnh:"Ý cậu là Nhâm Tuyết?" Sau đó gật gù:"Cũng đúng, hai người đó đều mang họ Nhâm, họ này cũng khá hiếm, rất có thể là quan hệ chị em hoặc gì đó. Nếu như vậy có thể giải thích động cơ của Nhâm Toa là trả thù cho Nhâm Tuyết, nhưng rốt cuộc, quỷ bị triệu hồi không thể chủ động lấy mạng người thực thi, hơn nữa Diệp Mai Uyên dường như cũng không có lý do gì để phải nhúng tay vào mấy trò tâm linh như thế này." Cuộc sống của một tiểu thư giàu có, hơn nữa lại còn chủ động đi bắt nạt người khác thì sẽ có phiền não gì đây. Diệp Mai Uyên cũng không đến mức rảnh rỗi triệu hồi chơi chơi sau lại bồi cả mạng mình vào đấy chứ?

Nhìn ánh mắt của Yến Tuệ Tây, Việt Bách Quân giống như đoán ra được gì đó, anh méo miệng:"Sẽ không phải là vì tình yêu chứ?" Và ánh mắt tán thưởng của Yến Tuệ Tây đã hoàn toàn khiến anh phải đỡ trán, thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy cô mấy cậu này, dùng trò nguy hiểm như vậy chỉ vì tình yêu? Là do thời đại đi quá nhanh hay do anh đã ở trong quân ngũ quá lâu nên không thể hiểu được suy nghĩ của lớp trẻ?

Thôi, không muốn so đo với mấy đứa nhóc chưa đến tuổi trưởng thành này.

Yến-nhìn có vẻ cũng là một đứa nhóc chưa đến tuổi trưởng thành-Tuệ Tây không tỏ vẻ gì:"Chúng ta sẽ phải đi một chuyến đến văn phòng của Lý Sơn rồi."

Lần này Yến Tuệ Tây vẫn là người ra trận, chủ yếu là vì cậu là một "học sinh bình thường chính gốc", sẽ ít làm NPC nghi ngờ, hơn nữa, cậu còn có kỹ năng mê hoặc của Siren, dễ dàng moi thông tin hơn.

Còn một lý do nữa chính là, đối với Lý Sơn này, Yến Tuệ Tây cảm thấy cậu đi vẫn là thích hợp nhất, bởi vì, thái độ của gã ta với Yến Tuệ Tây có chút...

Tình trạng của Lý Sơn dạo gần đây không hề ổn, con mồi mới của ông ta đã chết, đến cả Diệp đại tiểu thư ông ta dốc lòng "bồi dưỡng" cũng đã không còn. Hơn nữa bây giờ phía nhà trường còn nghi ngờ Lý Sơn dính dáng đến vụ án của Diệp Mai Uyên và Chu Lạc, nhất thời đình chỉ công tác của ông ta, khiến Lý Sơn ngày càng tiều tuỵ, khuôn mặt luôn chăm chút cẩn thận đã già nua trông thấy, vành mắt thâm xanh, râu mọc lởn chởm, mái tóc vẫn luôn làm đỏm hết sức gọn gàng lại rối tung như lông gà, tây trang cũng đã hai ngày không thay.

Lý Sơn chưa bao giờ chật vật như thế này, bây giờ ông ta cần gấp rút tách mình khỏi vũng bùn bẩn thỉu, nhanh chóng trèo lên một cành cao khác, nếu không danh dự và sự nghiệp khó lòng bảo toàn.

Và quả nhiên là trời thương ông ta, người mà Lý Sơn luôn ao ước nhắm đến từ lâu, một bảo bối mỹ lệ trời ban-Yến Tuệ Tây bỗng nhiên gõ cửa văn phòng ông.

Tiểu kịch trường:

MC: Sao Tây Tây lại chọn cậu Bùi vậy?

Yến tiểu thụ: Không dám giấu diếm, thật ra là vì ảnh có tám khối cơ bụng.

Tác giả có lời muốn nói:

Hừ, dù trẫm rất chăm chỉ đang chương, nhưng các nàng đừng có cậy sủng mà kiêu!!

Nhem nhem, nhưng nếu các nàng tặng trẫm ngôi sao thì trẫm sẽ tha tội

_(°ω°」 ∠)_

Khuyên khích đọc truyện trước khi đi ngủ để có một giấc ngủ thật ngonʕっ•ᴥ•ʔっ

Iu các em bé nhỏ của tớ nhứt lun á(◍•ᴗ•◍)❤