Mr.NPC Và Bạn Trai Đại Lão Của Cậu Ấy

Chương 8: Vườn ốc sên(8)



Tác giả: Yến Chi Châu

Tối hôm trước.

Ngụy Thoa trở lại ký túc xá, mái tóc dài và đen của nàng rối tung vì chạy vội. Những nữ sinh khác trong phòng dường như đang ngó lơ Ngụy Thoa, coi nàng như không khí, ai làm việc người nấy, cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn, và Ngụy Thoa có lẽ đã quen, nàng lững thững đi về giường.

Ngụy Thoa bị ba người bạn khác trong kí túc xá cô lập. Có lẽ vì nàng là gái quê, có lẽ vì nàng xinh xắn, cũng có lẽ vì nàng thông tuệ, suy cho cùng, lại có lẽ đây là một sự mâu thuẫn trong im lặng giữa hai phía.

Chính Ngụy Thoa cũng không cảm nhận được chúng xảy ra từ khi nào, nàng chỉ coi đó là do những cô gái thành thị ái ngại kết thân, cho đến khi Ngụy Thoa thấy họ vui vẻ cùng ăn, cùng chơi, nàng mới nhận ra: họ chỉ ái ngại nàng, một cô gái nông thôn quê mùa mà thôi.

Đó chẳng phải là một sự ảo tưởng tự hại hay tự ái đâu, bởi Ngụy Thoa đã đích tai nghe thấy những nữ sinh ấy gọi nàng là con nhỏ gái quê bần tiện bằng thứ giọng khinh khỉnh. Câu nói vừa bông đùa vừa châm biếm ấy làm Ngụy Thoa tự thấy mình như con vịt xấu xí trong hồ thiên nga.

Và cứ vậy, mỗi khi đứng cạnh những nữ sinh sành điệu ấy, nàng cảm thấy bản thân mắc thật nhiều khuyết điểm, váy dài lôi thôi, áo sơ mi cũng đã giặt đến bạc màu, đến cả mái tóc đen nhánh luôn được mọi người trong thôn ngợi khen của Ngụy Thoa cũng trở nên kém sắc khi so với những mái tóc xoăn tít và nhuộm nâu điệu đà kia.

Tuy không đến mức tự ti, nhưng không người con gái nào lại không muốn mình thật hoàn hảo cả. Điều đó làm nàng càng không thể hòa nhập với họ.

Ban đầu chỉ là không thường xuyên giao tiếp, càng về sau, Ngụy Thoa dần bị họ bỏ rơi, nhất là khi nàng được mời vào ban cán sự của khối nhờ thành tích vượt trội.

Dần dần, Ngụy Thoa cũng quen với việc bị ngó lơ, mỗi ngày đều thui thủi một mình. Cũng chính bởi vậy mà chẳng ai biết, nàng thích thầm trúc mã của mình, Nhâm Toa.

Họ đều sinh ra tại một vùng nông thôn nghèo và vắng vẻ, cha mẹ hai người đều là bạn tâm giao nên Nhâm Toa và Ngụy Thoa đã quen biết nhau kể từ thuở mới lọt lòng, bằng chứng chính là cái tên tương tự nhau của đôi thanh mai trúc mã.

Họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, cùng nhau vui đùa, và cho đến khi Ngụy Thoa nhận ra nàng đã trót thích Nhâm Toa. Người ta nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng, vả lại họ còn là bạn thân từ bé, tại sao mối tương tư này vẫn kéo dài đến tận bây giờ? Đó là bởi vì Ngụy Thoa biết, Nhâm Toa không thích nàng, chẳng phải cậu ta đã từ chối hay gì cả, đó chỉ là cảm nhận và trực giác của một người con gái, rằng họ có thể là tri kỷ, nhưng tuyệt đối sẽ không tiến xa hơn.

Nhâm Toa không đẹp trai xán lạn, Ngụy Thoa thừa nhận điều đó, nước da ngăm vì việc đồng áng, bàn tay chai sần vì cuốc đất, người thì nhỏ gầy vì khi bé ăn ít quá. ngNhưng ít ra Nhâm Toa trông cũng tử tế: nụ cười rực rỡ tựa như mặt trời vài mỗi chiều hè nóng, giọng nói hào hùng, và đặc biệt là cái tính nết hiền lành, dễ mến.

Ngụy Thoa đã say bởi nụ cười và sự hiền lành của Nhâm Toa, giống như những buổi chiều muộn cậu ấy chở nàng trên chiếc xe đạp, cả hai cùng ngân nga một điệu nhạc cũ.

Dù biết có lẽ cảm xúc của Nhâm Toa dành cho nàng không phải tình yêu, nhưng Ngụy Thoa vẫn muốn được làm bạn và đồng hành với cậu. Và niềm may mắn đã đến với hai người, họ thi đậu vào một ngôi trường quý tộc danh giá bằng thành tích vượt trội, trở thành niềm tự hào của cả thôn.

Cho dù cuộc sống cấp ba tại trường học không được như mong muốn, nhưng Ngụy Thoa vẫn cảm thấy đủ mãn nguyện, duy chỉ có điều buồn phiền đó là nàng và Nhâm Toa bị tách ra.

Cả hai dần dần xa lạ. Cho đến khi Ngụy Thoa biết được tin Nhâm Toa mất tích vì vướng vào những vụ chơi bời, cờ bạc, nàng dường như không thể tin được. Ngụy Thoa biết đây là một sự bịa đặt, bởi Nhâm Toa, người luôn cẩn thận dành từng chút tiền để gửi về cho cha mẹ thì làm sao mà là kẻ ăn chơi đua đòi như trong lời họ được?

Hơn nữa, Ngụy Thoa còn đoán chắc rằng chuyện này không thể không liên quan đến Lý Cao Thắng-một kẻ đáng ghét, gã đã đeo bám nàng từ những ngày đầu tiên bước vào ngôi trường này.

Lý Cao Thắng là một tên công tử giàu có, và tất nhiên là ăn chơi nữa, hắn ta dính vào tất thảy mọi tệ nạn mà một người học sinh có thể dây vào: hút thuốc, đánh nhau,... Đặc biệt là yêu đương, Lý Cao Thắng từng yêu đến mấy người cùng lúc, đó là Ngụy Thoa nghe đồn vậy, và nàng tin rằng nó là sự thật, bởi ánh mắt ghê tởm và thèm khát của Lý Cao Thắng chứng tỏ hắn ta chẳng phải loại trong sạch hay tốt lành gì. Nhất là khi mục tiêu của ánh mắt đó lại là Ngụy Thoa.

Ngụy Thoa tuy không hay ăn diện, nhưng nàng vẫn rất xinh xắn, một nét đẹp trong trẻo và hồn nhiên của những cô gái có trái tim thuần khiết, khác hẳn những người yêu trước đây của Lý Cao Thắng, các cô không nhắm vào tiền thì cũng là nhắm vào cái danh con trai độc nhất của hắn ta.

Hơn nữa, sự phản kháng và chán ghét của Ngụy Thoa khiến cho kẻ luôn được mọi người vây quanh như Lý Cao Thắng cảm thấy hứng thú.

Hắn ta bắt đầu triển khai những thứ mà Lý Cao Thắng gọi là tán tỉnh, nhưng Ngụy Thoa chỉ cảm thấy đó là một sự phiền toái. Bởi nàng trân trọng cơ hội được học tại ngôi trường này, một lòng muốn hướng về học tập, tuyệt nhiên sẽ không ưa nổi mấy thứ làm nàng chểnh mảng.

Sau nhiều lần bị từ chối, Lý Cao Thắng thẹn quá hóa giận, kêu anh em đi xốc tung tủ đồ của Ngụy Thoa, cũng tình cờ biết được nàng thích thầm trúc mã Nhâm Toa, từ đó, mục tiêu của hắn ta chuyển qua cậu ta, người mà Lý Cao Thắng cũng đã không ưa từ sớm.

Mọi chuyện sau đó như thế nào thì Ngụy Thoa cũng không rõ, bởi nàng đã bị níu chân bởi một rắc rối khác cũng phức tạp không kém. Đó là Diệp Mai Uyên, một nữ sinh trong lớp bắt đầu bắt nạt nàng hết lần này đến lần khác, giống như hôm nay cũng đã là một trong những lần tương đối nhẹ nhàng, may sao mà có hai nam sinh đó giúp đỡ, nếu không thật sự nàng sẽ phải ngủ ở đó cả đêm.

Chính Ngụy Thoa cũng không biết vì sao Diệp Mai Uyên lại làm vậy, nàng chưa từng đắc tội cô ta, bởi vốn cả hai chưa từng giao thiệp, đến nỗi dường như nàng nghĩ đó chỉ là thú vui ác độc của Diệp Mai Uyên. Nhưng không, sự căm ghét tàn độc trong ánh mắt đó là thật, cô ta căm hận Ngụy Thoa, đó chẳng phải là một trò đùa.

Nhưng giờ đây, nàng vẫn đang bàng hoàng vì sự mất tích đột ngột không rõ lý do của Nhâm Toa, thậm chí đến cả cha mẹ cậu ta ở dưới quê cũng chẳng hay tin gì.

Ngụy Thoa đã hỏi thăm khắp nơi, từ chỗ Nhâm Toa đi làm thêm hay những người cậu ta thân thiết, tất cả đều tỏ ra mờ mịt. Lúc này, nàng bỗng nhiên nghe được một lời đồn, rằng linh hồn, hay ma quỷ có thể trả lời mọi câu hỏi, vì nó biết mọi thứ.

Ngụy Thoa vốn là người tin chuyện quỷ thần, bởi lẽ nàng sống trong một cái thôn nơi mọi người đều mê tín, vậy nên khi nghe được lời đồn thổi ấy, Ngụy Thoa lập tức tin ngay. Nàng hỏi xin những nữ sinh trong lớp một bộ đồ thực hiện nghi thức triệu hồi ma quỷ mà họ đã bỏ đi, bởi vốn họ rất thích chơi mấy trò tâm linh như vậy.

Tối hôm nay, Ngụy Thoa định sẽ triệu hồi một linh hồn, và hỏi nó về tung tích của Nhâm Toa, chỉ cần nàng cẩn thận, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Ngụy Thoa sau khi chờ ba người khác trong kí tú xá ngủ hết thì mới nhổm dậy, lặng lẽ vào trong phòng tắm, khóa cửa lại.

Để tránh cho làm họ thức giấc, Ngụy Thoa cũng chỉ dám đốt một ngọn nến nhỏ, ánh sáng vàng chập chờn làm cho căn phòng tắm vừa ngỏ vừa hẹp trở nên càng ghê người.

Ngụy Thoa trước tiên cắt lấy một nhúm tóc của mình, cũng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, trong đó đựng những mẩu móng tay vụn, sau đó nàng thả tất cả chúng vào trong một cái hũ chứa đầy một thứ dung dịch đặc quánh và có màu trắng đục, khiến nó trông giống như một thứ canh của địa ngục.

Đây là một trong những đồ vật cần thiết để thực hiện trò chơi, sau khi khô, hỗn hợp đó sẽ tạo thành một cây nến chứa móng tay và tóc của người triệu hồi, chỉ cần đốt lên và đọc câu thần chú là có thể triệu hồi ma quỷ.

Bỗng, Ngụy Thoa lấy ra một con dao cắt giấy nhỏ, nàng mạnh mẽ cắt lưỡi dao sắc bén vào phần thịt ở mu bàn tay, cơn đau nhói bất chợt làm cho nàng phải cau mày nhăn nhó.

Ngụy Thoa từng đọc trong một cuốn sách về các thuật gọi hồn, rằng máu ở mu bàn tay tuy không nhiều và không quá "nặng hơi người" như ở cổ tay hay ngón tay, nhưng nó vẫn có tính liên kết nhất định khi muốn triệu hồi những thực thể tâm linh, đảm bảo ta sẽ không dễ bị cuốn theo những ma quỷ ấy và mãi mãi mắc kẹt trong thế giới của chúng.

Rất ít người biết đến điều này, có lẽ đây chính là lý do những nữ sinh khác không thể triệu hồi được thứ đó.

Và, Ngụy Thoa chầm chậm nhúng bàn tay đang chảy máu của nàng vào thứ chất lỏng trong hũ, để cho dòng máu nàng hòa vào chúng, những cơn xót liên tục truyền đến khiến cho đôi vai của Ngụy Thoa phải run rẩy.

Giờ ta đã hỗn hợp những vật để môi giới giúp nàng có thể liên kết với ma quỷ.

Ngụy Thoa theo đúng như lời những nữ sinh kia ngồi đợi một lúc để hỗn hợp khô lại, sau đó nàng cẩn thận lấy nó ra khỏi hũ, là một cây nến làm từ máu, tóc và móng tay.

Nàng dập tắt đi cây nến đỏ trước đó, dùng que diêm đốt lên cây nến vừa làm. Thứ ánh sáng màu đỏ nhạt cùng một mùi cháy khét hôi hám toát ra, may mắn là Ngụy Thoa đã đóng cửa phòng tắm lại, nếu không những người khác trong kí túc xá đã sớm bị hun tỉnh.

Ngụy Thoa chầm chậm quỳ rạp xuống, lấy hai tay chắp lại, khẩn cầu thật nhỏ tiếng:"...móng tay là mồi, máu là môi giới, tóc là dây trói...ngọn lửa sẽ soi đường cho ngài đến bên tôi....và chuyện trò..." tiếng lẩm nhẩm của nàng dần dần như đã siêu thoát khỏi thứ ngôn ngữ loài người, tiếp cận đến một ranh giới cao hơn, nơi nàng chẳng phân biệt được đâu là dương gian.

Ngụy Hoa thấy làn khói xám mờ tỏa ra từ cây nên dần đặc lại, quánh thành một khối, duỗi ra co lại, tự nhào nặn mình trong không gian cho đến khi nó biến thành một khối đen ngòm u uất.

Nó mang hình hài của một con người, có lẽ vậy, nó có một đôi mắt như màu sáp nến, không sáng rực nhưng lại ghê gớm lạ thường, thi thoảng từ chiếc hố miệng ấy phát ra những tiếng rên gào tưởng to lớn nhưng hóa ra lại lặng thinh.

Ngụy Thoa sững người lại, đây là lần đầu nàng được diện kiến một thứ sinh vật tâm linh, một kẻ ma quỷ mà thân xác nó có lẽ đã chết mục xương từ đời nào.

Nàng cẩn thận, cũng dẽ dặt hỏi:"Ngài sẽ trả lời mọi câu hỏi của tôi chứ?" nó không đáp lời, chỉ khù khờ đứng im thin thít.

Thấy vậy, Ngụy Thoa đánh bạo nói:"Hãy nói cho tôi biết về Nhâm Toa. Cậu ấy đang ở đâu?" nàng không giống như những nữ sinh khác, từ bé Ngụy Thoa đã chứng kiến vô số những lễ nghi tâm linh ghê rợn của vùng nông thôn mê tín, tuy chưa từng trực tiếp nhìn thấy ma quỷ, thế nhưng xác động vật hay thậm chí con người nàng cũng đã gặp qua, ít nhất nàng không quá mức nhát gan sợ sệt.

Câu nói của Ngụy Thoa như đã chạm phải một công tắc trong đầu kẻ kia, nó bỗng gào lên trong im lặng, vò đầu bứt tai như những kẻ tâm thần lên cơn điên dại.

Nàng bỗng nghe nó nói bằng một giọng khàn nhưng non trẻ:"Ngụy Thoa?" âm thanh thô ráp như những tiếng mài gỗ trong công xưởng, nhưng hơn hết, nó lại rất quen thuộc với Ngụy Thoa, giọng nói của người nàng luôn mong mỏi.

"Nhâm Toa?!" nàng thốt lên như không tin vào tai mình, lại nhanh chóng che miệng lại vì sợ đánh thức những người trong kí túc xá.

Kẻ kia-Nhâm Toa gật đầu. Hành động ấy làm nước mắt Ngụy Thoa vẫn luôn níu giữ chảy xuống. Nàng khóc lóc, giống như vừa tìm lại được một vật bảo bối, bởi không chỉ là tình yêu, mà nàng đối với Nhâm Toa còn có tình thân và sự nương tựa lẫn nhau giữa nơi thành thị xa lạ này.

Một cô gái như nàng, trong hoàn cảnh bị cô lập, rất khó để có thể an lòng mà học tập hay sinh hoạt.

Rồi Ngụt Thoa bỗng nhận ra một sự thật có lẽ nàng không bao giờ muốn tin tưởng, nàng hoảng hốt xác nhận:"Vậy là cậu đã...."

Nhâm Toa nặng nề gật đầu, mặc dù với cơ thể đen kịt của cậu ta thì nàng cũng chẳng thể nhìn ra được biểu cảm gì. Nhưng Ngụy Thoa chắc chắn Nhâm Toa chẳng thể vui vẻ nổi, nàng chất vấn:"Sao lại như vậy? Là ai..."

"Là Lý Cao Thắng đúng không?!" Ngụy Thoa khẳng định, bởi lẽ nàng chẳng thể nghĩ ra nổi bất cứ ai ngoài gã đểu cáng đó.

Và nhìn kìa, xem ra nàng đã đúng, Nhâm Toa sững người lại, làm cho Ngụy Thoa càng đau đớn:"Nói cho tớ đi, tớ có thể giúp cậu...."

Nhâm Toa dường như không thể từ chối lời cầu xin của người bạn nối khố, nhưng cậy ta vẫn cự lại:"Không, nó rất kinh khủng..."

"Tớ mặc kệ!" nàng quả quyết.

Nhâm Toa bất đắc dĩ thỏa hiệp:"Hãy cẩn thận, cậu có thể thoát ra bất cứ khi nào." sau đó gửi Ngụy Thoa vào trong không gian hồi ức của mình, để nàng có thể trải qua mọi điều Nhâm Toa từng chứng kiến trước khi chết, đó là một trong những năng lực của ma quỷ.

Lúc sau, chỉ thấy Ngụy Thoa trắng mặt ngã xuống đây, nước mắt trào ra, nàng run rẩy bưng lấy mặt:"Sao chúng có thể...."

Đoạn, nàng đứng phắt dậy, cầm lấy con dao cắt giấy, tay toan mở cửa phòng tắm:"Tớ sẽ cho chúng biết mặt!" bộ dạng xem chừng muốn đi ám sát lũ Lý Cao Thắng ngay trong đêm. Nhưng Nhâm Toa đã cản nàng lại:"Vô ích thôi, tớ không muốn cậu bị liên lụy vào, vậy nên hãy để linh hồn tớ phải cô độc đi." cậu ta nói bằng giọng thương cảm, lại giống như đang tự giễu bản thân

Ngụy Thoa càng đau lòng cậu, nàng cảm thấy đầu óc mình như ong lên, bên tai bỗng nhiên có một gọng thầm thì:"Chỉ cần trở thàng ma quỷ như cậu ấy, mày sẽ có thể giết họ...." nếu Ngụy Thoa đủ tỉnh táo, có lẽ nàng sẽ nhận ra ngay đây là giọng của người đang đứng trước mặt nàng, và cũng như sẽ có hàng nghìn câu hỏi: Tại sao Nhâm Toa không tự trả thù? Tại sao cậu ta lại muốn nàng trở thành ma quỷ giống như cậu ta? Liệu đây có còn là Nhâm Toa hiền lành mà nàng quen biết?

Nhưng không, sự lý trí của Ngụy Thoa như bị thứ gì đó che khuất, làm mọi quyết định của nàng đều trở nên bồng bột và hấp tấp, giống như đã chịu sự cám dỗ:"Hãy giết tớ, và biến tớ thành như cậu, đến lúc đó, ta sẽ bắt chúng phải trả giá!" nàng ngây thơ như không hiểu biến thành "thứ đó" sẽ có hậu quả gì.

Ở một góc độ nơi Ngụy Thoa không thể nhìn thấy được, Nhâm Toa bỗng nhiên nở một nụ cười không rõ ý vị.

A, có lẽ nàng không nhớ rõ, nhưng chẳng phải ma quỷ có thể quấy nhiễu tâm trí con người hay sao?

......

Ngày hôm sau, trên hành lang.

Yến Tuệ Tây và hai người kia đều hết sức kinh ngạc. Cũng phải thôi, việc có người chết chưa bao giờ là bình thường hay dễ dàng chấp nhận, kể cả trong một trò chơi chết chóc.

Họ lại chẳng những tên sát nhân coi mạng người như cỏ rác.

Việt Bách Quân vội nói:"Em bình tĩnh, hãy nói rõ ràng nào."

Dương Doanh rất nghe lời, cô bé từ từ chỉnh lại nhịp thở, lúc sau mới cất lời:" Vâng, em cũng vừa mới biết thôi, do em ở ngay phòng bên cạnh. Có một nữ sinh đã chết trong kí túc xá, bạn cùng phòng của cô ấy sau khi ăn trưa về thì mới phát hiện."

"Em có biết nữ sinh đó là ai không?" Yến Tuệ Tây hỏi.

"Họ nói cô ấy tên Ngụy Thoa."

Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn sửng sốt nhìn đối phương, bởi đó chính là cô gái hôm qua họ đã cứu. Không ngờ chỉ sau một đêm mà người đã không còn.

"Bọn anh sẽ tới kí túc xá đó, em có muốn đi cùng không?" Việt Bách Quân hỏi, dù biết có lẽ nam sinh muốn vào kí túc nữ có lẽ hơi khó, nhưng hết cách, họ bắt buộc phải biết được manh mối.

Dương Doanh có vẻ sợ sệt:"Không đâu ạ, em muốn đi báo với những người khác nữa, các anh cứ đi trước đi." coi như có thể giữ bình tĩnh khi bước vào một trò chơi chết chóc như vậy nhưng cô bé vẫn rất sợ hãi người chết.

Việt Bách Quân cũng không quá mức lôi kéo Dương Doanh, anh chiếu cố cô bé nhiều hơn đôi chút chỉ là vì Dương Doanh còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng không gây phiền toái như những người mới khác, đó đã là một điểm đáng khen trong trò chơi này.

Ba người theo như chỉ dẫn của Dương Doanh đi về hướng kí túc xá nữ, thật ra nó cũng không cách bên nam xa lắm, nhưng vị trí tương đối kín đáo, có lẽ là để tránh mấy kẻ rình trộm.

Đến nơi, cửa ký túc xá đang tụ tập vô số người vây xem, nam có nữ có, còn có cả giáo viên và bảo vệ đang nỗ lực giải tán đám học sinh nên sự xuất hiện của ba gã nam sinh cũng không quá đột ngột. Việt Bách Quân tóm bừa một học sinh:"Có chuyện gì vậy?" đây là cách tốt nhất để biết rõ tình hình.

Quả nhiên, học sinh nọ hưng trí kể:"Cậu không biết gì hả? Nghe nói có người chết trong kí túc xá rồi, vừa mới phát hiện xong." nhìn thấy bọn họ phối hợp bày ra vẻ mặt kinh ngạc, cậu ta càng phấn khởi:"Trời, ban đầu ba người bạn cùng phòng kia cũng không biết đâu, thấy cô ta nằm im cũng chỉ nghĩ là bị bệnh, đến lúc trưa về thì mới..."

"Cái này đừng nói cho ai đấy, tôi khó lắm mới nghe lỏm được."

Việt Bách Quân:"Cô ta là ai vậy?"

"Là Ngụy Thoa, ở tầng sáu ấy, thường ngày trầm tính lắm, cũng chẳng hiểu sao lại chết, cảnh sát có đến nhưng vẫn chưa điều tra được gì." cậu ta cảm thán.

Việt Bách Quân cảm kích gật đầu, sau đó lùi về một góc chia sẻ những gì mình nghe được cho Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn, hết cách, hai con người quá hút tầm mắt, đặc biệt là Yến Tuệ Tây.

"Bây giờ quá đông người, chúng ta không thể lẻn vào hiện trường được. Nhưng có lẽ chỉ vài tiếng nữa là sẽ không có ai canh giữ, lúc đó chúng ta có thể điều tra phòng kí túc xá của Ngụy Thoa, dù sao trò chơi sẽ luôn tìm cho người chơi một khoảng trống để điều tra manh mối mà." Yến Tuệ Tây nói, so với hai tên "người mới" kia thì cậu thông thạo luật chơi hơn nhiều.

Hai tên "người mới" tán thành. Việt Bách Quân đột nhiên nghĩ mọi người đều đã biết tin này, anh cho rằng đã đến lúc hội họp để thảo luận về cốt truyện, bèn đưa ra ý kiến muốn tập hợp mọi người tại vườn hoa sau trường, đằng nào họ cũng cần làm gì đó cho đến lúc có cơ hội đột nhập vào kí túc xá.

Sau nửa tiếng, tất cả mười hai người chơi đã tập hợp đầy đủ, may mắn bản đồ phó bản chỉ giới hạn trong trường, nếu không để tìm người thì quả thật như mò kim đáy bể.

Hiện tại, toàn bộ người đang chia thành bốn nhóm, ngoại trừ nhóm của Yến Tuệ Tây thì Nguyễn Cao Phóng, Sở Tư Hà và Dương Tùng một nhóm. Chu Ngạn Minh, Lê Dung và Dương Doanh một nhóm, còn lại đều thuộc phe Kỳ Long, gã có vẻ rất tự hào về số lượng thành viên nhóm mình.

Yến Tuệ Tây như có như không liếc nhìn Đỗ Đức, thấy cậu ta không còn kỳ quái như lúc sáng nữa, trái lại còn nói chuyện rất thân thiết với Lộ anh, có vẻ họ đã kết thành bạn. Có lẽ trạng thái kỳ lạ ban sáng của Đỗ Đức chỉ là do cậu nhầm lẫn, nhưng Yến Tuệ Tây vẫn âm thầm để tâm người này.

Lần này, Kỳ Long dành lấy quyền chủ động, gã tỏ ra cường thế:"Tôi không đồng ý việc cùng nhau chia sẻ manh mối nữa."

"Đó là manh mối nhóm tôi tìm được thì tại sao phải chia cho các người? Giữa người chơi với nhau vốn là quan hệ cạnh tranh, tôi nghĩ không cần thiết phải hợp tác." Kỳ Long tất nhiên không để chuyện phó bản gặp lỗi gì đó vào mắt, gã đã qua biết bao nhiêu phó bản rồi, sao lại không đối phó được chứ.

Những người trong nhóm Kỳ Long cũng đồng ý với ý kiến này, trong đó bao gồm cả Vu Nhiên, tuy cậu ta còn có hơi do dự, nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Bùi Hạc Chuẩn thì lại không nói gì.

Việt Bách Quân không cảm thấy bị xúc phạm hay gì cả, dù cho anh là người đề xuất ý tưởng hợp tác, nhưng nếu những người chơi khác không muốn thì anh cũng không ép buộc. Nói đúng ra, việc chung nhóm với Bùi ca đã đủ làm anh thấy an toàn.

Việt Bách Quân nói:"Được, xem ra mọi người đều có nhóm của riêng mình, vậy từ giờ chúng ta sẽ tách ra hoạt động." không ai phản đối gì cả. Anh còn định nói gì đó, nhưng Bùi Hạc Chuẩn lại ra hiệu cho Việt Bách Quân im lặng.

"Như vậy chúng ta không còn gì để thảo luận nữa, chúng tôi đi trước đây." Đột nhiên, Vu Nhiên đuổi theo họ, cậu ta rụt rè, giọng nói mềm mại.

"Bùi ca ca, Việt ca, em có thể đi cùng các anh không? Cha em đã nhờ các anh bảo vệ em..."

Việt Bách Quân kinh ngạc nhìn Kỳ Long, anh tưởng Vu Nhiên đã gia nhập nhóm của gã? Tuy nhiên Việt Bách Quân không có lý do gì để từ chối Vu Nhiên cả, dù sao Vu Trọng cũng đã giao trách nhiệm giúp đỡ cậu ta cho anh và Bùi Hạc Chuẩn.

Việt Bách Quân nhướng mày hỏi ý kiến Bùi ca của anh, thấy hắn không phản ứng mới gật đầu:"Tất nhiên là không vấn đề gì." cả anh và Bùi Hạc Chuẩn đều để ý thấy nụ cười đắc chí của Kỳ Long, xem ra chuyện này cũng không đơn giản.

Vu Nhiên đi đến bên cạnh Bùi Hạc Chuẩn, rụt rè:"Chúng ta làm gì bây giờ?"

Hắn đáp:"Điều tra." có lẽ Vu Nhiên vẫn chưa hiểu lắm, Việt Bách Quân tốt bụng giải thích:"Cũng đã qua khá lâu rồi, bây giờ có lẽ kí túc xá nữ không còn người vây xem nữa, chúng ta có thể điều tra hiện trường."

"Các anh thật giỏi quá." cậu ta phấn khởi đáp.

Họ đến nơi, quả nhiên, trước cửa kí túc xá đã không còn người vây xem nữa. Yến Tuệ Tây đề nghị:"Kí túc xá nữ có hai cầu thang, trong đó một cái đã bị bỏ hoang do cũ nát, chúng ta có thể đi lối đó."

Vu Nhiên đột ngột hỏi:"Sao cậu biết rõ như vậy? Chẳng lẽ cậu từng vào rồi?"

Yến Tuệ Tây dừng lại một chút, hơi khó hiểu nhìn cậu ta:"Đó là điều học sinh nào cũng biết."

"Vậy sao." đáp lại cậu là giọng điệu nhan nhản của Vu Nhiên.

Họ theo chỉ dẫn của Yến Tuệ Tây đi đến phía sau kia túc xá, đằng sau những bụi cây rậm rạp rối tung là một lối cầu thang cũ đã phủ bụi và đóng đầy mạng nhện, đến cả lan can cũng đã nứt vỡ một phần.

Nhưng quan trọng là, chiếc cầu thang này đã bị chặn lại bằng những tấm gỗ lớn hình chữ X, thoạt nhìn nếu không có công cụ thì sẽ không thể cạy mở.

Nhưng họ lại có Bùi Hạc Chuẩn ở đây, một cỗ máy chiến đấu hình người với sức lực siêu phàm. Hắn tiến lên, dùng tay không dễ dàng nhấc ra những tấm ván gỗ đã được đóng đinh chắc chắn vào tường, xong việc còn thản nhiên lau tay như không hề tốn một chút sức lực nào.

Yến Tuệ Tây cảm thấy, quả không hổ danh là người đứng đầu bảng xếp hạng tân binh.

Họ cẩn thận theo lối cầu thang đi lên tầng sáu, tầng kí túc của Ngụy Thoa, cũng là nơi nàng kết thúc sinh mệnh mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Tớ vẽ Nhâm Toa khi được triệu hồi, nhưng nhìn củ chuối hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ;-;

Trong tương lai tớ sẽ vẽ Yến tiểu thụ:33

Ye, và tớ muốn nhấn mạnh một lần nữa đây là truyện tớ tự viết nhé, not edit, thấy nhiều em bé nhầm lắm. Các bạn nghĩ xem cái tác phẩm "củ chuối cả nải" này thì ai mà thèm dịch:(((

Chương này tớ đăng vì tuần sau thi rồi, có khi nhìn điểm phát tớ trầm cảm mấy tháng không viết được, nên đăng cho các em bé đọc đỡ.

Chúa phù hộ tớ.