Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 24



Mộ Diên không chịu nổi bàn tay kia liên tục đánh mông mình, cô kẹp chặt hoa huy*t, vặn vẹo cặp mông trắng như tuyết, vừa thở dồn dập vừa nức nở: “… ưm… anh Hàn Sanh đang cắm em… A…”

Quy đầu đã đâm vào đến tận cổ tử cung, nhưng vẫn còn muốn vào sâu hơn nữa, mỗi một cú đâm đều chạm đến phần thịt non bên trong, kích thích đến mức khiến cô phải co rút người lại, đồng thời siết chặt lấy dương v*t hắn, lực hút mạnh mẽ khiến toàn thân hắn rất sảng khoái.

“A Diên thật là ngoan… thè lưỡi ra đi…” Hắn xúc động hôn lên cắn môi sưng đỏ của cô, tiếp đó bế cô xuống giường, dùng vật hùng vĩ dưới háng, cắm vào đến tận hoa tâm non nớt và yếu ớt của cô, mỗi một lần côn th*t rút ra thì đều mang theo một lượng lớn hoa dịch tuôn trào, côn th*t nóng rực như lửa lại cứng rắn cọ vào hạt thịt non nhỏ bé, lông tóc thô cứng liên tục ma sát, kích thích nhụy hoa yếu mềm mong manh của cô.

“Có thích anh cắm không?” Trong cơn say tình, hắn tiếp tục truy hỏi.

Mộ Diên lơ lửng trong không trung, hai tay treo trên cổ hắn, hai chân bấu chặt lấy eo hắn, hai cánh mông mượt mà no đủ, không ngừng run rẩy theo tiết tấu chuyển động trên dưới của hắn, mỗi một lần bị Phó Hàn Sanh vứt lên cô sẽ ngồi trở lại thật mạnh lên trên dương v*t thô tráng đỏ tím kia.

Mộ Diên không ngừng lắc lư đầu, khóc đến mức chết đi sống lại, cảm giác mất khống chế như vậy khiến cho Mộ Diên vô thức siết chặt hoa huy*t, càng siết thì sự cọ xát với Phó Hàn Sanh sẽ càng thêm khắc sâu.

Dường như không hài lòng với sự đáp trả của Mộ Diên, Phó Hàn Sanh tăng tốc nhanh hơn, vứt cô lên cao hơn nữa, như vậy lúc ngồi xuống sẽ càng cắm sâu hơn, hắn tỏ ra hết sức xấu xa hỏi lại một lần nữa: “Thích không? A Diên có thích được anh cắm không?”

“…A… Thích… thích anh Hàn Sanh……” thân thể Mộ Diên ngửa ra phía sau, khóc lóc nói năng lắp bắp, lúc sắp rơi xuống Phó Hàn Sanh lại dùng tay vớt cô lên, áp sát vào thân thể nóng rực của hắn.

Mỗi một lần dương v*t hung hăng xông vào hoa huy*t, là mỗi một lần Mộ Diên chỉ còn biết rên rỉ và lắc đầu, không ngừng kêu lên ê a, âm thanh quyến rũ đến mức có thể chảy ra nước, dụ dỗ khiến người ta không thể kiềm chế hành động.

Trong âm thanh va chạm xác thịt càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, tiếng kêu của Mộ Diên cũng mỗi lúc một kích động, mỗi lúc một lớn hơn.

“…A… A…anh Hàn Sanh …. Sắp đâm hỏng rồi… ưm...” Cuối cùng sau một tiếng thét dài chói tai, thân hình Mộ Diên run rẩy phun ra một lượng lớn ái dịch, toàn thân mềm mại nằm liệt trên người Phó Hàn Sanh.

Phó Hàn Sanh lưu luyến hoa huy*t không ngừng co rút của cô, lại tiếp tục chống đẩy, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, sau đó đâm vào thật sâu, vừa xoay tròn vừa chèn ép hoa tâm, cuối cùng hắn gầm khẽ một tiếng, bắn ra tinh dịch nồng đậm đè nén suốt một tháng nay, đem khiến chiếc bụng nhỏ của Mộ Diên căng phồng lên

Hắn nằm xuống bên cạnh Mộ Diên, thở hổn hển, cảm thấy mình đi một chuyến đến nhân gian này, tận hưởng cay đắng ngọt bùi trên đời cũng không ít, nhưng cực lạc vui sướng, chỉ A Diên là có thể cho mình.

Mộ Diên ngã lên trên chăn bông mà thở dốc, chỗ giao hợp ở hạ thân, hoa huy*t đã bị dương v*t đâm đến đỏ bừng, hoa môi hai bên đáng thương cũng bị trầy xước, cô chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi nơi khác, yên lặng rơi lệ không nói lời nào, lúc này cả người cô đều trần trụi, nhếch nhác, tất cả những thứ này vốn đều là để lại cho Phó Tuân.

Kẻ đang ở trên người cô cho dù cứng cỏi đến mấy, vẫn không thể qua khỏi vẻ đáng thương, dễ vỡ của Mộ Diên, Phó Hàn Sanh muốn thương tiếc cô, nhưng rồi lại nhịn không được muốn vùi dập cánh hoa này, vĩnh viễn đặt nó trong túi mình, chỉ cho phép một mình mình có thể ngửi được mùi hương.