Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 4



Trời đã dần tối, con hẻm yên hoa nhộn nhịp khách tới lui, đèn lồng đỏ tươi treo trước cửa hết sức chói mắt.

Một cô nàng đứng trước cửa kéo khách, đầu ngón tay phe phẩy khăn lụa, bộ dáng cũng không có gì xuất sắc, nhưng dáng người được khách làng chơi sờ soạng đến ngực nở mông to, thoạt trông có thể gọi là thực cốt mất hồn.

Chu Tử Khâm cười cười, đưa tay sờ soạng hai bên mông cô nàng, khiến cô ta hồng loan tâm động, mê mẩn nhìn hai vị khách phong thái bất phàm trước mặt.

Trang phục trên người nhất định có giá trị hơn ngàn lượng, vị công tử đi phía trước mặt mày tươi tắn có thể thấy là người phóng đãng hào hoa, vị tiên sinh đi phía sau sắc mặt có chút âm u, một thân thanh phong lãnh cốt, mũi cao mắt sâu, giống như ẩn chứa rất nhiều suy tưởng, khiến người ta nhìn vào lập tức xao xuyến.

“Lần trước là gánh hát, lần này trực tiếp tới nhà thổ, chẳng lẽ Chu thiếu gia tưởng tôi là khỉ, muốn chơi sao thì chơi à?” Phó Hàn Sanh hừ lạnh, trong tay cầm quạt trúc, liếc mắt nhìn các bảng hiệu nhà thổ rực rỡ sắc màu.

“Tôi làm sao dám chứ, nhưng chẳng phải trong sách cũng có nói, thà tìm sai một ngàn lần còn hơn bỏ qua một cơ hội à, Tam gia yên tâm đi vào là được.” Chu Tử Khâm cực lực khuyến khích, sau đó bản thân mình dẫn đầu đi vào trong.

Chàng trai trẻ bên nàng kiều diễm,

Một đêm xuân quyến luyến không rời.

Các cửa sổ phòng hai bên hành lang đều được dán giấy đỏ, bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng quanh quẩn, khiến người ta phải xao động.

Trùng hợp Liễu Nguyệt Vân vừa mới tiếp khách xong bước ra, ánh mắt xẹt qua hai vị đại gia trước cửa, lập tức sáng ngời, vòng eo xoắn xít đi tới phía trước, nói: “Chu thiếu gia lại đến sao, ôi, còn dẫn theo một vị khách quý khác cho chúng tôi nữa, Chu thiếu gia tối nay là muốn gọi cô nương hầu hạ, hay là muốn nghe hát tiểu khúc?"

Chu Tử Khâm quét mắt liếc Phó Hàn Sanh một cái, lại kéo Liễu Nguyệt Vân đến trước mặt: “Liễu tỷ, Mộ Diên cô nương hôm nay có rảnh rỗi không, hôm nay chúng tôi muốn nghe khúc sông Tần Hoài.”

Liễu Nguyệt Vân che khăn tay cười tủm tỉm, cuộc đời này cô ta đắc ý nhất chính là việc đưa Mộ Diên từ thị trấn rách nát kia về đây, bây giờ khách khứa của cô ta người nào người nấy đến cũng đều điểm danh Mộ Diên cả.

“Ôi chao, thật là không khéo, hai vị cứ ngồi chờ một lát vậy, Mộ Diên hôm nay được người ta điểm danh đêm đầu rồi, chính là Lưu lão gia đấy, vừa mới đi vào bên trong còn chưa được bao lâu…" Nói đến đây lại cười hết sức quỷ quyệt, kề sát người vào Chu Tử Khâm nói: “Nhưng mà vị Lưu lão gia này già cả rồi, tôi đoán vừa vào đã mềm thôi, nhanh lắm, hai vị cũng không cần phải chờ lâu.”

Đêm nay trăng thanh gió mát, Liễu Nguyệt Vân nói một câu rất nhỏ, nhưng toàn bộ đều đã chui vào trong tai Phó Hàn Sanh, có lẽ bởi vì trùng tên trùng họ, cho nên khi nghe nói đến chuyện này, lồng ngực hắn bỗng nhiên nặng trĩu, rất khó chịu.

Phó Hàn Sanh tự xưng không phải là loại người lương thiện.

Chỉ là tối nay lại động lòng trắc ẩn một cách hiếm thấy.

“Cô chỉ cần đưa người hoàn hảo không tổn hao gì ra đây, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.” Quạt trúc xoè ra trong đêm, âm thanh Phó Hàn Sanh bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ kia.

Liễu Nguyệt Vân là loại người thấy tiền sáng mắt, vừa tươi cười vừa ngẫm nghĩ vị đại gia trước mặt này, cô ta đã nhìn thấy trên mặt báo, hắn là hội trưởng đương nhiệm của Thương Hội Thượng Hải, Phó Hàn Sanh, trong ảnh đã giảm bớt mấy phần sắc bén, giờ phút này người thật ở bên ngoài, khí chất càng ngạo nghễ biết bao.

Nghĩ đến đây, cô ta lại nhìn về phía gác mái.

Con nhóc Mộ Diên chết tiệt kia, rốt cuộc là người phương nào?

Trong lúc Liễu Nguyệt Vân còn đang do dự thì trong viện đã truyền đến một hồi ồn ào xôn xao, không biết là tiếng kỹ nữ nào hét lên kinh hoàng trong màn đêm, giống như tiếng kiếm chém qua không trung vậy, thật chói tai.

“A!! Có người chết! Có người chết!”

Ánh đèn đỏ thẫm trên cao soi xuống, những bóng người tán loạn, âm thanh kêu réo hốt hoảng chạy trốn nối nhau vang lên dồn dập, vài kẻ mặt đỏ vì say rượu, một số cô nương chỉ khoác yếm, còn có người trần trụi không mặc gì, đầu tóc tán loạn… nhưng tất cả đều chỉ có một động tác nhất trí, chính là bỏ chạy.

Liễu Nguyệt Vân kêu trời một tiếng, chạy ngược về hướng đám người, xông vào lôi kéo những vị khách làng chơi kia, miệng liên tục mắng nhiếc bọn họ chưa trả tiền đã muốn bỏ trốn!

Cửa sổ lầu hai bị gió thổi run rẩy, lại giống như có người liều mạng giữ chặt lấy.

Ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây, chiếu vào bóng người trên bệ cửa sổ, là một cô nương mặt sườn xám màu tím đã bị xé rách tả tơi, đẹp như hoa tử đằng tháng tư nở rộ, búi tóc tán loạn, đang thả mình rơi xuống bên dưới.

Ba năm trôi qua, cảnh còn người mất, khuôn mặt đã trưởng thành hơn trước, thân hình cũng đã không còn sự non nớt như xưa, cho dù bộ dạng hiện tại thê thảm như hoa lê dưới mưa gió cũng không che giấu được sự yêu kiều từ trong xương cốt, không phải là cô bé của hắn thì còn ai?

Tất cả suy nghĩ nảy lên trong lồng ngực, Phó Hàn Sanh ôm chặt lấy Mộ Diên vào lòng, cố nhịn cơn đau dâng tràn nơi đầu gối, trầm giọng quát lên: “Vào trong xem, xảy ra chuyện gì?!”

Chu Tử Khâm giống như vừa tỉnh mộng, mắng một câu mẹ kiếp, lại liếc nhìn cô gái ngất đi trong lồng ngực Phó Hàn Sanh, sắc mặt trắng bệch, sườn xám rách rưới, rãnh ngực như ẩn như hiện.

Anh ta thầm than trong lòng, bến Thượng Hải tối nay, đã định sẵn là không yên bình...