Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 48



Một lần nữa tỉnh lại đã là buổi trưa.

Ánh mặt trời rực rỡ, bên ngoài tòa nhà những người bán trái cây và bánh rán dạo liên tục rao hàng, chỉ cần nghe thấy cũng có thể tưởng tượng được bên ngoài nhất định là rất đông người qua lại náo nhiệt.

Không có người hầu nào đến gọi Mộ Diên, lúc cô đi xuống lầu thì chiếc bàn gỗ tơ vàng đã bày đầy bánh bao nước gạch cua và hoành thánh mùi thơm phưng phức.

Phó Hàn Sanh đã đến thương hội, cả toà công quán rộng lớn tính luôn cả người hầu và bà vú cũng chỉ ba bốn người.

Lục Võ qua đời, Thất Thất được giao cho vú Triệu nuôi nấng, Mộ Diên dự định hỏi mẹ của Thất Thất là người phương nào, nhưng rồi sau đó lại nghĩ có lẽ cũng đã nhắm mắt xuôi tay.

Vú Triệu buông tiếng thở dài, chỉ nói Thất Thất rất đáng thương, mẹ ruột của cô bé vốn là kỹ nữ ở Vạn Hoa Lâu, Lục Võ say rượu mới qua đêm với cô ta, vú Triệu mắng kỹ nữ dơ bẩn, chỉ dựa vào trẻ tuổi thanh xuân mơn mởn, đã khiến cho một thanh niên thành thật như Lục Võ mê mẩn tinh thần, dù sao cũng ở trong nhà thổ bị đàn ông cưỡi nhiều như vậy, có thai Thất Thất thì lại nói là của Lục Võ làm sao có thể tin được.

Mộ Diên cụp mắt, cắn một miếng hoành thánh, còn nóng hổi, cuộc đời luôn nhiều đau khổ hơn ngọt ngào, cô không phải là người lắm chuyện, cái này là do tự vú Triệu kể thôi...

Giờ Ngọ mặt trời ẩn sau những khóm trúc rung rinh, gió xuân thoảng đưa hương mùa hạ

Mộ Diên nằm trên sô pha lật sách giải trí, trong sách nói một trong bảy người con của Kiến An là Nguyễn Tịch thích khoe khoang, luôn xem mình là tiêu chuẩn, phàm là những thứ mình để mắt, thì mới dùng mắt mà xem, phàm là những thứ mình chướng mắt, thì liền dùng lòng trắng mắt mà xem.

Mộ Diên dùng khăn che môi mỉm cười, ngoài cửa công quán truyền đến tiếng người.

“Mộ cô nương, chào buổi trưa, có chuyện gì mà cười vui như thế?”

Buông sách nhìn lại thì ra là Giang Viễn Cẩn, mặc một thân áo vest màu xám cắt may khéo léo, dưới cặp mắt kính không gọng là một đôi mắt phượng tinh ranh, khi cười lại hết sức nho nhã trầm ổn, không giống như Phó Hàn Sanh đeo kính có sợi.

“Giang tiên sinh, mời ngồi, không biết có chuyện gì, tam gia sáng sớm đã đến thương hội.” Mộ Diên đứng dậy buông sách, lại cầm lấy ấm tử đàn trên bàn rót cho anh ta một chung trà, lúc ngước mắt lên mới phát hiện phía sau anh ta còn có một cô gái.

Cô gái này tóc phấn thành một cái đuôi ngựa thật to kiểu cổ đại ở sau đầu, mặc một chiếc sườn xám màu hồng phấn thêu hoa đinh hương có vẻ thướt tha yểu điệu, mày rậm mắt to, hai má hồng hồng như hoa đào, tay ôm mấy quyển sách, khí chất thư hương.

“Vị này là?” Mộ Diên cười cười cầm ấm trà, rót ra một chung Bích Loa Xuân xanh biếc.

“Vị này tên là Tống Anh, cách đây mấy ngày Hàn Sanh có hỏi tôi về chuyện biên dịch cho tòa soạn báo, đúng lúc Tống Anh cũng đã từng làm việc ở bộ phận phiên dịch hơn nửa tháng, có thể cùng cô phiên dịch cho mục văn chương của tòa soạn.” Giang Viễn Cẩn cong cong khóe mắt, uống một hớp trà, kéo Tống Anh ra trước mặt.

Mộ Diên hết sức vui mừng, vội vàng kéo Tống Anh ngồi xuống bên cạnh: “Tôi còn đang buồn vì không có việc làm, chỉ có thể giết thời gian bằng cách đọc sách báo, bây giờ đã có cô, quả thật là cứu tinh của tôi.”

Tống Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn Giang Viễn Cẩn, thoạt nhìn tính cách bề ngoài khá trầm tĩnh.

“Cô Mộ, cô ấy lúc còn nhỏ bị bệnh nặng, uống thuốc ảnh hưởng đến giọng nói, bây giờ tôi rằng không thể phát ra tiếng, nhưng về truyện phiên dịch thì lại là một trong những người xuất sắc ở Thượng Hải đấy, hi vọng cô Mộ không chê.” Giang Viễn Cẩn nhấp môi, nhẹ nhàng mở miệng, lúc nói đến chuyện của Tống Anh trong mắt có mấy phần do dự.

Mộ Diên thương cảm còn không kịp làm sao lại chê bai được, học tiếng nước ngoài phần lớn dùng để giao lưu hiểu biết văn hóa nước khác, nếu miệng không thể nói, nhất định sẽ bị người ta chê cười, vị Tống Anh tiểu thư này thật là có nghị lực, lại quyết đoán nữa.

“Tôi tự biết cân nhắc, Giang tiên sinh không cần phải lo lắng, anh vừa mới nói cô Tống có khả năng phiên dịch rất tốt, tôi cũng rất yêu thích học tiếng nước ngoài, đúng lúc hôm nay có thể bái sư.” Mộ Diên cong môi cười nói, lật xem vài tờ sách do Tống Anh mang đến, là Hamlet của Shakespeare, khi còn nhỏ Mộ Diên chưa được đọc, chỉ mơ hồ nghe cô giáo Trân Ni nói qua, đó là một bi kịch kinh điển.

Tống Anh nghe cô nói vậy, vội xua tay không ngừng, vẻ mặt sợ hãi, Giang Viễn Cẩn ngồi ở mép sô pha cười khẽ thành tiếng, lại kéo Tống Anh tới thì thầm to nhỏ, dặn dò mấy câu mới đứng dậy ra về.

Bóng cây trùng hợp dừng trên bàn sách, ngoài cửa sổ cảnh xuân vô hạn, cả khu vườn xanh biêng biếc.

Tống Anh dùng bút than đã thịnh hành từ lâu, nghe nói là sản xuất từ Đức và Pháp, ngòi bút là dùng than chì chế tạo, hình dạng thon dài, bên ngoài được bao bọc bởi gỗ.

Chữ viết ra tinh xảo và nhỏ nhắn hơn so với bút mực rất nhiều.

Phần lớn thời gian đều là Tống Anh nghiêm túc xem xét và phiên dịch, thấy Mộ Diên có gì không hiểu liền viết ra giấy giao tiếp với cô, khả năng hiểu biết về tiếng nước ngoài của Tống Anh rất xuất sắc, chỉ có các từ phức tạp mới phải lật từ điển mà xem.

Bóng chiều đã ngả vể Tây, hoàng hôn nấp sau bức màn.

Lúc Phó Hàn Sanh về công quán thì Tống Anh đã được Giang Viễn Cẩn đón về nhà ăn cơm.

Chỉ thấy Mộ Diên ngồi ở bên cửa sổ múa bút thành văn, thoang thoảng mùi hương, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mũi cao mắt to của cô, góc nghiêng sườn mặt dịu dàng xinh đẹp.

“Tiểu thư chăm chỉ, có thực mới vực được đạo, chi bằng ăn một chút gì đó lấy sức trước, rồi mới khêu đèn viết đến khuya được không?”

Phó Hàn Sanh cầm một đĩa bánh sữa thơm phức và một ly trà phổ nhị, vị bánh ngọt ngấy, trà có thể giải ngấy.

Tiểu thư chăm chỉ kia lại có vẻ không hề nghe thấy, trong miệng còn thì thầm nào là mind, và minor, giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

Phó Hàn Sanh cười than một tiếng, dựa vào bàn cô, lấy một lá thư từ trong áo dài ra.

Trên thư ghi người gửi là Ninh Thu.

Mộ Diên lập tức phục hồi tinh thần, liếc hắn một cái, khuôn mặt tươi tỉnh: “Thím hồi âm rồi, sao lại nhanh như vậy.”

Phó Hàn Sanh cũng cười, nhìn con chim hoàng oanh đang đậu trên nhánh cây bên ngoài cửa sổ, không trả lời, chỉ ăn một miếng bánh trên bàn, nói: “Đọc thư trước đi.”

Trong thư đại khái nói về một ít việc nhà, đến mấy hàng cuối cùng mới nói về chuyện của cô và Phó Hàn Sanh, thím chỉ nói, dưa chín cuống rụng, nước chảy thành sông, hy vọng cô và người kia bạc đầu giai lão, như cây liền cành.

Cẩm thư còn có gửi kèm một cái vòng tay bạch ngọc được gói bởi khăn lụa đỏ, trong suốt rực rỡ phản chiếu ánh sáng.

Đêm đã về khuya, hỉ thước kêu vang, Mộ Diên ôm thư mỉm cười, Phó Hàn Sanh ôm eo nhỏ của cô từ phía sau, ôn hòa nói: “Ngày xuân đã qua, A Diên mấy ngày nữa cùng anh đi gặp bà nội nhé.”

Hắn đã không thể chờ được nữa.

Trái tim Mộ Diên đã vui mừng rộn rã, nghiêng người phủ lên môi hắn một nụ hôn ấm áp.

_______________

Mấy ngày sau,

Mới sáng sớm, Phó Hàn Sanh đã thổi tắt nến rời giường rửa mặt, Mộ Diên lười nhác ló đầu ra, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, lăn lộn trên giường một lát mới chịu thức dậy.

Lúc này, Phó Hàn Sanh đã ngồi trong thư phòng lau chơi mấy món đồ cổ mình nâng niu, lại nhìn đồng hồ quả quýt, thấy đúng giờ liền đi gọi Mộ Diên.

Cô giá kia còn đang lười biếng vẽ chân mày, bây giờ là đầu mùa hạ, cô mặc một chiếc sườn xám kẻ ca rô màu nâu, tóc dài quấn lên, chưa có bất kỳ điều gì tân thời, từ xa nhìn lại như một mỹ nhân dịu dàng, ăn mặc đều có vẻ giản dị, Phó Hàn Sanh vỗ vỗ quyển sách cũ trong tay, cười mà không nói, cũng đoán được hôm nay cô muốn cải trang thành một hiền thê lương mẫu.

“Em như vậy là khiến anh có vẻ keo kiệt đấy.” Phó Hàn Sanh đi tới, đưa một mâm đồ trang điểm tới, lại ra vẻ ngây thơ dựa vào hõm vai cô, thấy một chút da thịt trắng như bạch ngọc lộ ra ở chỗ cổ áo sườn xám.

Mộ Diên nhận lấy đồ trang điểm, hết sức vui vẻ, vừa định nói chuyện đã phải cắn răng kêu một tiếng, Phó Hàn Sanh liếm mút cổ cô một cách nhẹ nhàng, Mộ Diên có thể ngửi thấy mùi đàn hương khiến người ta trấn tỉnh trên áo dài hắn.

“...Ưm… Ngứa lắm… Tam gia đừng phá em…” Mộ Diên co rúm lại, khuôn mặt không cần dùng đến phấn, hai má vẫn đỏ ửng như mẫu đơn, cô vươn ngón tay xoa xoa ngọn tóc Phó Hàn Sanh, giận dữ liếc hắn một cái.

Phó Hàn Sanh dừng lại một chút, hôn một cái lên môi cô rồi đứng dậy, cuối cùng hung tợn nói bên tai cô: “Lần sau lên giường mới được rên, anh nghe mà cứng.”