Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 50



Lúc còn niên thiếu, Phó Hàn Sanh ở trong một sân viện hết sức yên tĩnh, giờ phút này chỉ có thể nghe được vài tiếng ếch kêu ve gọi.

Mộ Diên bị hắn bế lên trên giường, khác với loại giường đất phương Bắc, giường ở đây được làm bằng gỗ hoa lê chạm khắc rồng mây, trên màn còn treo mấy túi thơm an thần, nhưng đã có chút ố vàng xưa cũ, hình thêu là cá chép vượt Long Môn, vừa nhìn đã biết tay nghề của tú nương cực kỳ lợi hại.

Cô nhẹ nhàng kéo lấy nhìn xem, Phó Hàn Sanh quét mắt, tiếp tục yên lặng không nói kéo quần xuống, áo dài cởi ra lộ một khe hở, côn th*t bành trướng thô to như ẩn như hiện giữa vải vóc, màu đỏ tím dữ tợn, đại khái là to bằng cánh tay trẻ con.

Hắn quỳ gối trước người Mộ Diên, không chút ngại ngùng cởi nút bọc sườn xám, để mặc cho cô chơi đùa cái túi thơm trong tay, còn mình thì lặng lẽ nhấc hai cẳng chân cô lên, gấp khúc lại, đè trước ngực cô, ép tới mức cô không thể cử động.

“Tập trung một chút, xong rồi sẽ cho em chơi.” Phó Hàn Sanh giật lấy cái túi thơm trong tay cô, lại dùng một cái gối tơ vàng mềm mại nhét dưới người cô.

Mộ Diên nhướng mày nhìn hắn, buông màn xuống, đôi mắt hạnh tinh ranh híp lại thành một khe hở: “Chẳng lẽ là vị cô nương nào đưa tặng cho tam gia sao, thủ công thêu thùa kinh vi thiên nhân như thế, còn có mùi hoa sơn chi giống hệt như trên người anh.”

Phó Hàn Sanh cười gằn, sớm đã yên vị ở giữa hai chân cô, hoa huy*t Mộ Diên thật xinh đẹp, tuy tối hôm qua cũng có vào, nhưng bây giờ chỉ hơi sưng đỏ một chút, khe hở giữa những cánh hoa non nớt còn đang không ngừng tuôn ra hoa dịch, đủ để cho nội tâm Phó Hàn Sanh trở nên nóng bức.

Hôm nay cô giả vờ làm mẹ hiền vợ ngoan, khiến hắn trông thấy mà côn th*t dưới hạ thân đã cứng rắn vô cùng từ lâu, lại nghe thấy những lời nói lung tung lúc này của cô, lập tức có ích muốn trả đũa một cách mạnh mẽ, liền không chút do dự mà cầm súng ra trận, nắm côn th*t cứng rắn nóng bỏng, tách cánh hoa ra mà đi vào.

“A… A… Đau… Tam gia, còn chưa ướt mà…” Mộ Diên kêu một tiếng sợ hãi, cô bị hắn làm rất đau, dương v*t quá lớn quá cứng rắn, cô nhất thời không chịu nổi.

Người đàn ông trước mặt lạnh lùng, hung tợn xoa bóp đầu v* cô, đã không còn quan tâm đến chuyện Mộ Diên vui hay không, chỉ biết đè cô xuống bắt đầu mạnh mẽ va chạm.

Mộ Diên ở dưới thân hắn, đau đến mức run rẩy nức nở xin tha thứ, hoa huy*t nhỏ bé không ngừng mấp máy, ngược lại càng ôm chặt lấy dương v*t hắn.

“Ưm ưm… a… tên đàn ông xấu này, nói miệng thua lý người khác thì không chịu nổi à… A… anh Hàn Sanh … Nhẹ một chút đi…”

Cô gái nhỏ bé xinh đẹp như hoa bị đè ở dưới người mình, khoé môi Phó Hàn Sanh tràn ra một nụ cười nhẹ nhàng, cảm nhận hoa huy*t non nớt, chật chội, mềm như tơ lụa, êm đềm dịu dàng, dần dần nhịp thở của hắn cũng bởi vì sự thoải mái mà dồn dập hẳn lên.

Nếu không phải hắn có sức kiềm chế tốt, sợ là đã tước vũ khí đầu hàng, cửa tinh môn mở ra, phóng thích tinh dịch từ lâu.

Cô gái nhỏ dưới thân thật sự không phối hợp với hắn, mỗi lần đi vào, cô đều kêu lên đau đớn, còn hơi hơi giãy giụa. Nhưng tiểu huyệt dưới thân lại liều mạng trói buộc côn th*t hắn, khó mà chia xa.

Hoa dịch bên trong tiểu huyệt càng lúc càng nhiều, đã đến mức tràn lan, âm thanh kêu đau của Mộ Diên cũng đã biến thành tiếng thở hổn hển yêu kiều, Phó Hàn Sanh càng lúc càng ra vào thông thuận hơn, khoái cảm dưới hạ thể cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn buông hai chân cô ra, há miệng gặm lấy đầu v* cô, giống như một con sói đói vừa day vừa cắn, chỉ một chốc lát sau đã khiến bộ ngực cô bị cắn đến mức nhìn thấy dấu răng loang lổ.

Hắn thật sự nhịn không nổi, muốn lao tới phía trước, thọc vào rút ra trên dưới một trăm lần, liền bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào bên trong tử cung nho nhỏ của cô.

Trên người cả hai đều chưa cởi hết quần áo, Mộ Diên còn chưa ổn định nhịp thở, ngón tay ngọc run rẩy mềm mại cởi áo dài Phó Hàn Sanh xuống, vải vóc kia cọ xát khiến cô vô cùng không thoải mái.

Quần áo bị ném một cách tùy tiện ở trước trường, chiếc yếm riêng tư nhất của phụ nữ cũng đã bị quẳng ra ngoài, Mộ Diên yêu kiều rên ư hừ một tiếng, trong màn truyền đến tiếng nam giới cười khẽ.

Mộ Diên bị hắn bế lên, đưa lưng về phía lồng ngực hắn, ngồi xếp bằng trước người, Phó Hàn Sanh đưa tay kéo một chân cô lên, đặt tại chỗ cổ tay mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt hồng hồng non nớt, bị côn th*t thô dài nóng như lửa của mình chà đạp đến mức sưng đỏ lên, côn th*t vừa mới rời khỏi đó một nửa chiều dài, lại chuyển động một chút, hoàn toàn đi vào đến tận cùng bên trong, trực tiếp cắm vào bên trong tử cung nho nhỏ của hắn.

“Ưm… anh Hàn Sanh nhẹ một chút… Không được…” Mộ Diên bị cắm đến mức ngửa mặt thở dốc, yết hầu không khống chế được phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

“Sướng không, dương v*t anh lớn không?” Phó Hàn Sanh vừa ra vào, vừa nhéo cánh mông non mịn của Mộ Diên, sau đó lại sờ vòng eo mềm mại như liễu của cô, vuốt ve nửa ngày, lại sờ lên trước ngực cô, dùng một tay nắm chặt cặp bánh bao trắng nõn trước ngực, không ngừng xoa bóp.

“Ưm ưm… A a… sướng lắm… lớn quá chịu không nổi…” Mộ Diên khổ sở vặn vẹo mông, vừa xin khoan hồng, vừa làm nũng.

“Kêu lớn tiếng một chút, anh thích nghe em kêu,” hắn lại cúi đầu, thè lưỡi liếm láp chiếc cổ mảnh khảnh của Mộ Diên, nơi đó thông thường là mảnh đất mẫn cảm nhất của đa số phụ nữ, Mộ Diên cũng không ngoại lệ, cả người cô tê dại từng đợt, vừa đau vừa ngứa, tiểu huyệt không ngừng co rút, các thớ thịt siết chặt lấy côn th*t hắn, ái dịch mãnh liệt tuôn trào, đường hầm run rẩy không thôi.

côn th*t nam giới đâm xuyên qua lối đi nhỏ hẹp chật chội, nhiều lần đã chọc thẳng đến bên trong tử cung.

“A ưm…” Tiếng rên rỉ của Mộ Diên càng lúc càng lớn, hai con bồ câu trắng non tơ trước người không ngừng run rẩy, trong mắt chỉ thấy một mảnh đen ngòm, đôi giày nhỏ trên chân cũng không biết đã ném đi đâu từ khi nào, mười ngón chân nhỏ cuộn chặt, toàn thân đều bắt đầu run rẩy.

“Nhanh như vậy đã tới rồi sao, A Diên ham muốn như một từ lúc nào…” Hắn nhéo vú cô, vừa nắm lấy đầu ti non nớt vừa cười nhạo.

“Huhu… em bỏ cuộc… A…” Mộ Diên khóc thút thít, khuôn mặt ửng hồng, thân mình mềm mại giống như một vũng nước, hai chân mất đi sức lực buông xuống thắt lưng, không ngừng lung lay theo động tác của hắn.

“A Diên thì thoải mái rồi, nhưng dương v*t anh còn cứng…” Phó Hàn Sanh cắn lên bờ vai như bạch ngọc của cô, con ngươi thanh nhã ngày thường nhuốm màu tình dục, lộ ra chút ý đồ xấu xa, ôm lấy mông cô, thân mình cúi xuống, nhanh chóng thọc vào rút ra.

Cho đến khi người đàn ông trước mặt cong lưng, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra một luồng tinh dịch nóng rực, thì Mộ Diên đã không mở nổi mắt, cũng không phát ra thanh âm gì nữa.

Phó Hàn Sanh hôn môi lên khóe môi cô, lại si mê mà tiếp tục qua lại khắp nơi trên cơ thể non nớt xinh đẹp của cô.