Mùa Đông Ấm Áp

Chương 1: Liên võ đạo



Trên đường Tô Uyển tại Bắc Kinh - Trung Quốc,bầu trời trong xanh không một gợn mây. Kiều Tử Khiết đang chậm rãi bước đi trên đường Tô Uyển. Cô bỗng nhìn lên bầu trời,hôm nay quả thật bầu trời rất đẹp,lúc trước cô chưa từng thích màu xanh của bầu trời. Nhưng có một người từng nói với cô: bầu trời trong xanh,rất thanh nhã thoát tục.,pha lẫn sự thuần khiết cao quý. Vậy nên từ đó việc ngắm bầu trời trong xanh là một trong những sở thích của cô

Đi đến cuối đường Tô Uyển,Kiều Tử Khiết bước chân dừng lại,quay ra phía bên đường vẫy tay đón taxi về nhà. Về đến nhà Kiều Tứ Khiết vội vã lên phòng,ngả dựa vào chiếc ghế sofa dài,với tay lên chiếc bàn kế bên cạnh lấy ra một tấm hình. Cô lấy tấm hình ôm vào lòng,nước mắt từng giọt cứ thế tuôn rơi. Cô khóc một hồi rồi khẽ giọng: Triển Bạch sư huynh,em rất nhớ anh,Triển Bạch sư huynh.

Kiều Tử Khiết cô vốn là thiên kim của tập đoàn Bất Động Sản Kiều Thị,21 tuổi cô tốt nghiệp một khóa học tại Pháp về ngành Thiết Kế thời trang tại một trường đại học nổi tiếng ở Pari. 3 năm trước cô đã quay về nước nhưng lại nói với ba mẹ đi du lịch khắp thế giới. Thật ra bởi vì khi về nước cô mới phát hiện ra một nơi rất tuyệt đẹp,đó là Liên Châu. Lúc đó cô bạn thân nhất của cô ở trong nước đó là Dịp Như - Thiên kim của Dịp Thị, cô ấy nói dối ba mẹ của mình là đi du học nhưng thực chất lại đến Liên Châu học võ. Liên Châu là nơi bắt nguồn của Liên Võ Đạo do Liên Ngạn tông sư sáng lập,sau đó được phổ biến khắp toàn quốc. Mà hiện nay ở một số nước ngoài cũng rất thịnh hành Liên Võ Đạo. Tại Liên Châu này là một nới mà cô vô cùng thích,không ô nhiễm môi trường và lạc hậu như nông thôn lại không ồn ào náo nhiệt như thành phố. Tại nơi đây, không khí vô cùng trong lành,thoải mái,khiến tinh thần con người ta trở nên sảng khoái

Dịp Như là cũng là người luyện Nguyên Võ Đạo,thuộc đạo quán Ngạn Dương. Lúc này cô lại muốn ở Liên Châu để lấy cảm hứng thiết kế và cũng muốn luyện Liên Võ Đạo

Và cuộc sống của cô ở Liên Châu cũng từ đó bắt đầu. Sau khi là người của đạo quán Ngạn Dương,hằng ngày cô dậy từ sớm chạy 10 vòng quanh đạo quán,bật cóc 100 lần, đánh quyền 1000 lần, đá chân 500 lần. Tuy lúc đó rất mệt nhưng tính cách của Kiều Tử Khiết rất kiên cường, chịu được trong vòng một tháng. Khi đó gân cốt cô đã giản ra,cơ thể dẻo dai hơn,có thể bắt đầu luyện tập với mọi người trong đạo quán. Ngoài Dịp Như ra,thì các sư huynh đệ tỷ muội đều cũng giúp đỡ cô rất nhiều

Nhất là Triển Bạch sư huynh,ngoài thời gian luyện tập trên võ quán,anh còn luyện cùng cô,chỉ dẫn từng chút từng chút một. Đối với Triển Bạch,cô luôn xem anh như thần tượng vì anh đối với mọi người đều ôn nhu,giúp đỡ người khác,nhất là nụ cười của anh rất ấm áp dịu dàng

Cô vốn là đại tiểu thư nên có rất nhiều việc cô không biết làm, Triển Bạch sư huynh đều dạy cô như: Nấu ăn,quét nhà,nhất là đến lúc cô được phân công lau sàn nha thì ah đều làm cùng cô. Mỗi lúc hoàng hôn,dưới gốc cây hoa đào,Triển Bạch sư huynh cùng cô luyện Liên Võ Đạo,lúc anh chỉnh sữa tư thế cho cô,chính là lúc tim cô đập rất nhanh.

Cứ thế gần 2 năm,Liên Võ Đạo của co đã tiến bộ rất nhiều,mới đó đã lên được đai đen nhất đẳng. Trong mỗi lần kiểm tra hằng tháng thành tích của cô đều rất tốt.Chỉ 2 năm cô đã giống như Dịp Như là sư tỷ của đạo quán Ngạn Dương. Lúc tham gia cuộc thi Liên Võ Đạo tại Ngạn Dương giành chức quán quân phái nữ,Triển Bạch sư huynh chính là động lức của cô vì cô từng hứa với Triển Bạch sư huynh sẽ cô gắng luyện tốt Liên Võ Đạo, sau này đến cuộc thi Thanh Thiếu Niên Liên Châucũng phải giàn quán quân

Cô nhớ hôm đó mình từ siêu thị trở về thì tự nhiên gặp phải trời mưa to,khi cô đang trú tại một mái hiên thì Triển Bạch sư huynh cầm dù đến che cho cô,đưa cô về. Tuy anh không nói nhưng lại đưa cho cô một sấp tờ giấy A4,toàn là mấy chữ lung tung không nghĩa và một bảng số,kêu cô giải mã. Cô liền thức trắng một đêm cuối cùng cũng giải được. Sáng hôm sau cô liền đến tìm Triển Bạch sư huynh, anh lại chưa nói gì kéo cô vào phòng anh,nhẹ nhàng hokn lên môi cô,khiến tim cô đập nhanh nhất trong tiềm thức của cô lúc bấy giờ.Từ đó cô và anh công khai yêu nhau với tất cả mọi người tromg đạo quán Ngạn Dương

Thật ta sấp tài liệu đó chính là lời tỏ tình của anh đối với cô: Trên thế giới này,mỗi một người đều rất cô đơn,cô đơn là một bức tường thành rất cao. Anh là một người lí trí lại lạnh lung,anh không biết thế nào là tình yêu. Nhưng đến một ngày cái tôi lí trí của anh lại không thắng nổi cái tôi tình cảm đó. Bởi có một cô gái tinh nghịch thuần khiết như em xuất hiện,mang một thứ rất lợi hại phá hủy bức tường thành đã vây hãm anh. Mà thứ vũ khí đó,nhân loại gọi là " Tình Yêu "

Cô yêu anh được một năm,trong khoảng thời gian đó mà nói là đối với cô chính là lúc hạnh phúc nhất. Nhưng ngày cô đoạt giải quán quân Thanh niên Liên Võ Đạo tai Liên Châu,lúc mọi người chuẩn bị đi ăn mừng thì anh lại ngất xỉu,khi đến bệnh viện thì phát hiện trong đầu anh có một khối u trong não không trị khỏi. Anh hôn mê bất tỉnh 4 tháng thì qua đời

Lúc đó cô thật sự rất buồn,vào đêm trời mưa chạy ra sân dưới cây hoa đào kia khóc nức nở. "Sao anh lại rời khỏi em, Triển Bạch sư huynh. Chẳng phải ang đã hứa với em sẽ nắm tay em đi trong ngày lễ Thất Tịch,hằng ngày luyện Liên Võ Đạo.... "Lúc Dịp Như phát hiện cô thì cô đã ngất,phải 2 ngày sau mới tỉnh dậy

Sau khi Triển Bạch chết, cô rời khỏi đạo quán Ngạn Dương. Lúc này cô mới thật sự đi du lịch khắp thế giới. Từ lúc đó tính tình cô cũng hơi lạnh lùng hơn,ít nói hơn

Cho đến 3 tháng trước,cô quyết định quay về Bắc Kinh sống với ba mẹ và tạo dựng sự nghiệp của mình