Mùa Đông Ấm Áp

Chương 6: Triển vọng



Kiều Tử Khiết xếp xong quần áo của mình sau đó có tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Dịp Như gọi cho cô

" Tử Khiết,đêm tân hôn của cậu được chứ " giọng của Dịp Như còn pha lẫn sự hài hước khiến Kiều Tử Khiết có chút khó chịu liền tắt máy. Cô tức giận định ra ngoài giải khuây,vừa hay đúng lúc đang xuống cầu thang thì thấy một cô gái dung mạo như hoa mặc một bộ đồ vet đang nói chuyện với Lục Thần Hi. Cô lại khinh thường anh ta,đúng là đồ háo sắc hết cô gái này lại đến cô gái khác. Cô mang theo vẻ mặt khinh thường tiếp tục đi xuống cầu thang,mà Lục Thần Hi từ vị trí ghế Sofa nhìn cô

" Tử Khiết,em xuống rồi à " Giọng anh tuy nghe có vẻ ấm áp nhưng quả thật cô có thể cảm nhận được là rất lạnh lùng. Ánh mắt anh vẫn liếc nhìn về phía cô,cô hiểu được ý anh. Chính là ép cô phải phối hợp diễn cảnh vợ chồng ân ái này

" Ừ,cô gái này là ai vậy anh " Kiều Tử Khiết nghiến răng nghiến lợi mà trả lời. Chỉ sau chốc lát thì cô gái đó đã tiến đến gần cô,đưa bàn tay ra khuôn mặt tươi cười thân thiện chào hỏi cô

" Cô Kiều,à không Chị Lục em là Lưu Sở -trợ lý của Lục Tổng " Cô vẫn mỉm cười lạnh nhạt một cái với cô ta. Lục Thần Hi sao có thể chọn loại cô gái này làm trợ lý chứ,anh ta nhất định điên rồi. Kiều Tử Khiết không quan tâm đến Lưu Sở,bắt tay chào hỏi xong cô vội rút tay về sau đó ung dung bước ra khỏi cổng nhà. Một mình đi dạo khắp, dù gì cô cũng phải biết cuộc sống xung quanh ngôi nhà mà cô sẽ ở trong 3 tháng này chứ

Kiều Tử Khiết một thân một mình đi lang thang trên đường Minh Châu. Bất chợt một bóng lưng màu trắng lướt ngang trước mặt cô. Bóng lưng này khiến cô thực sự rất quen thuộc,là một người đã từng chiếm trọn trái tim cô nhưng lại nhẫn tâm để cô lại một mình trên thế giới này. Kiều Tử Khiết một mạch chạy đuổi theo bóng lưng,cô bỗng hét lơn tên: Triển Bạch sư huynh

" Hình như cô gọi lầm rồi " Người đó quay lưng lại,nhìn thẳng vào mắt cô. Khóe môi hơi nhếch cười,mi tâm hơi nhướn lên. Nụ cười của anh tựa như ánh mặt trời chiếu thẳng vào tim cô. Cô thực sự không cách nào khống chế nổi bản thân,gương mặt này thật sự rất giống với Triển Bạch sư huynh,giống y như đúc,tựa như hai giọt nước. Kiều Tử Khiết nhìn thấy Triển Bạch không nhận ra mình nên đỏ mắt nói

" Triển Bạch, em là Kiều Tử Khiết, anh sao vậy, anh không nhận ra em sao " Trái tim cô đau nhói, không biết phải nói thế nào. Người mà chính mình ngày nhớ đêm mong thế nhưng khi thấy lại không hề nói gì

" Cô em,em là đang muốn dụ dỗ tôi giữa ban ngày ban mặt thế này sao. Nhưng nếu cô em muốn thì,à tôi tên Triển Vọng" Anh ta càng lúc càng tiến đến gần cô,ghé sát vào tai cô khẽ nói bằng một giọng thật đào hoa đã kéo cô từ mộng cảnh trở về hiện thực. Phải,Triển Bạch sư huynh sao có thể không nhận ra cô chứ,sao có thể nói những lời đó.,người này nhất định không phải

" Tôi không hiểu ý của anh,tôi đã nhận lầm người rồi,xin lỗi,tôi có việc cần đi trước " Lúc cô đang muốn rời đi thì phát hiện tay mình đang bị anh ta nắm chặt,vì thế cô vội dùng lực rút tay lại,bước chân thật nhanh rời khỏi anh ta

" Hướng Vinh,anh lập tức điều tra cô gái tên Kiều Tử Khiết cho tôi " Triển Vọng sau khi thấy cô rời khỏi liền móc điện thoại từ trong túi áo vet của mình ra gọi cho trợ lý là Hướng Vinh. Kì thật vừa rồi anh có nghe Kiều Tử Khiết gọi tên anh trai mình là Triển Bạch nên rất có hứng thú với cô. Cộng thêm việc cô dam rút tay lại từ trong tay anh khiến anh càng thêm có cảm hứng với cô nên mới quyết định điều tra cô

Còn Kiều Tử Khiết sau khi rời khỏi chỗ của Triển Vọng liền bắt taxi về nhà mình,à không phải gọi là nhà ba mẹ mới đúng,từ khi cô gả cho Lục Thần Hi thì cô đúng là đã không xem đó là nhà mình nữa rồi