Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 57: Cậu đúng là không có tiền đồ



" Vợ, em đang làm gì thế? "

Tôi đang chuyên tâm xem nghe thấy giọng nói của anh chợt giật mình, lúc này mới phát hiện khoé miệng mình bất giác cong lên. Tôi tắt màn hình, thuận miệng nói.

" Không có gì, đang xem những tin tức thôi.”

Tôi nhận lấy chiếc khăn, đứng dậy giúp anh lau tóc. Anh không thích dùng máy sấy, thường xuyên để tóc tự khô. Nhìn anh như vậy chịu không nổi, nên nhiều lúc sẽ giúp anh lau khô. Qua thời gian dài, dần dần biến thành thói quen

Tay anh đột nhiên đặt lên eo tôi, dùng sức một chút. Thân thể cả hai đã dán sát vào nhau. Sau đó là một tràng hôn lên khắp mặt của tôi.

" Tóc anh còn đang ướt đây này, nước bắn hết vào mặt em rồi, đứng yên coi! "

Tôi tức giận đang sanh ấy mấy cái. Anh ấy hình như bị nghiện hôn tôi rồi.

" Nhưng vợ thơm quá, anh muốn hôn! "

" Đừng có linh tinh, mẹ với chị Linh đang ở dưới nhà! "

" Đâu có sao a ~ vợ chồng mới cưới âu yếm nhau chút thôi mà ~ "

" Nếu chỉ có hai chúng ta thôi thì anh muốn làm gì đều được, nhưng trước mặt người khác phải đứng đắn một chút! "

" Vợ không thương anh, anh mà dỗi thì khó dỗ a ~ "

" Vậy anh cứ dỗi đi, em xuống nhà chơi với tiểu Bảo, cháu của em! "

" Em có lúc nào không chơi vơi tiểu Bảo đâu chứ! Chỉ mới là cháu trai thôi mà đã như vậy rồi, nếu sau này chúng ta có con thì vị trí của anh trong lòng em bị rớt xuống hạng nào chứ! "

Tôi mặc kệ anh ấy đứng giận dỗi ở trong phòng, còn mình thì đi thẳng xuống dưới nhà.

" Vợ, vợ đợi anh với! "

Tôi đi đến chỗ chọ Hạo Linh và tiểu Bảo đang chơi đồ chơi.

" Hạ Hạ! "

" Thằng nhóc này, mẹ đã nói bao lần là không được gọi thẳng tên của mợ rồi mà! Phải gọi mợ Hạ Hạ, nghe chưa! "

" Haha, không có sao, gọi như vậy nghe thân thiết mà nhỉ tiểu Bảo? "

" Ưm, ưm! "

" Không được, phải dậy cho nó biết, gọi như vậy là hỗn, không được, phải gọi mợ Hạ Hạ nghe chưa! "

Tiểu Bảo bĩu môi, quay sang anh ấy nói.

" Cậu, cậu xem thế nào nói mẹ con đi, gọi như vậy cũng mà đúng không ạ? "

Anh ấy ngồi xổm xuống, suy nghĩ một hồi, trông nghiêm túc lắm.

" Mẹ con nói đúng đó, phải gọi mợ! Chỉ có cậu mới được gọi mợ của con như thế thôi! Không cho phép con gọi vợ của cậu như vậy! "

Anh ấy đây là ghen với cả trẻ con luôn sao? Chính là không khác gì đứa trẻ lớn xác.

" Cậu nạt con! Chỉ có mợ là thương con nhất! Con quý mợ nhất! "

" Này, cậu không cho phép nhá! Đây là vợ của cậu! "

" Hứ, con mặc kệ! "

Thế là tất cả mọi người đều bật cười. Giống như đang xem hai đứa trẻ cãi nhau vậy.

Sau đó mẹ Hạo đi ra nhéo tai anh ấy một cái.

" Đã lớn chừng này rồi mà còn tranh chấp với con nít hả? Được rồi, mau ra ăn cơm thôi! "

" Vợ, em nhất định phải đứng về phía anh! "

" Không phải anh đang dỗi em à? Em ra ăn cơm trước đây! "

" Vợ chạ thương anh, chạ iu anh! Vợ ~ "

" Cậu đúng là không có tiền đồ! "

" Ranh con! Con dám nói cậu như thế, không cho con chơi với mợ nữa! Hừ "

Trong lúc ăn cơm, anh ấy đột nhiên nói có việc bận nên rời đi luôn. Tôi cũng không hỏi, đến khi ăn xong, vừa vào phòng, đã bị anh ấy túm lấy.

“ Làm sao thế? Không phải anh có việc bận đã rời đi à, sao giờ lại ở đây? ”

Anh ấy dùng tay che mắt tôi, cười nói.

“Bí mật!”

Trong nhà có thể có bí mật gì, mà phải che mắt tôi lại?

Nhưng hỏi thì anh không chịu nói, nhanh chóng giúp tôi đi vào trong.

Khi anh buông tay ra, ở bên tai tôi nói.

“ Cha chan ~ "

" Gì đây? Có dịp gì mà anh chuẩn bị quà cho em? "

Tôi mở ra, thấy có rất nhiều quà, mỗi món quà là một điều bất ngờ.

Tôi ngồi dưới đất, loạng choạng bóc quà, bất ngờ nói với anh.

“ Búp bê sao? Thật đáng yêu!”

" Giống em! Anh đã đặt làm từ lâu rồi đó! "

“Sao em lại cảm thấy có vẻ giống anh! Anh xem ánh mắt của nó, giống anh như đúc.”

Tôi đặt búp bê đến trước mặt anh, nghiêm túc so sánh.

Quà tặng vẫn còn, sau khi cô mở ra rất nhiều đồ thì vô lực nói.

“ Sao anh mua nhiều đồ thế? Em nhớ hôm nay cũng đâu phải kỉ niệm gì! "

Anh ấy không nói gì, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.

“Chính em mở ra mới có thể thấy bất ngờ.”

“Đây là gì thế? Hộp pandora trong hộp sao?”

Nhưng anh ấy cũng chỉ cười thần thần bí bí nhìn tôi. Khi mở ra phát hiện bên trong là một chiếc hộp nhung. Tôi tò mò mở ra, nhìn thấy bên trong có một bộ trang sức. trang sức từ hình chữ nhật và kim cương phấn màu cam bảo thạch. Viên kim cương giống như mưa sau thác nước, xuất hiện cầu vồng đẹp vô cùng.

" Đây, đây là gì? "

“ Số lượng có hạn của Cartier. Chỉ có một bộ này thôi! ”

" Thế thì khẳng định rất đắt!

Tôi cũng là chưa từng nhìn thấy kim cương, hột xoàn, huống chi là bảo thạch quý hiếm thế này.

" Em thích không? "

" Rất đẹp, đúng là em khá thích, nhưng cũng không cần mua thứ sang trọng đắt tiền này chứ! Cũng đâu có phải thượng lưu hay tới những bữa tiệc sang trọng đâu! "

" Sao phải tới những nơi đó mới được đeo? Em có thể đeo bất cứ lúc nào em thích! "

" Chủ yếu là không quen! Tóm lại hôm nay là dịp gì? "

" Chẳng dịp gì cả, muốn làm vợ vui thôi, em xem, rõ ràng anh mới là người đang giận dỗi, nhưng em lại không dỗ anh, lại không nói chuyện với anh! "

" Ơ, cái này không phải lỗi của em nha, là anh dỗi em mà! "

" Vợ không chú ý đến anh, anh buồn lắm, anh muốn làm vợ vui, vì vậy sau này vợ phải thương anh nhiều hơn ~ "