Mùa Hè Bất Tận Của Ngài Loiseau

Chương 19



Alex trở về vào một đêm khuya, một thân một mình. Harry tỉnh dậy khi nghe tiếng khóa cửa mở, chờ đến khi Alex đi vào phòng ngủ, cậu đã mở đèn, bước hai bước sang phía bên kia phòng rồi ôm chầm lấy hắn. Alex thấp giọng thở dài, hắn dựa vào trong ngực Harry, ôm lấy cổ cậu. Harry hôn trán hắn, bàn tay đặt sau gáy nhẹ nhàng vuốt ve. Không ai nói gì.

Alex vẫn còn mặc bộ quần áo lúc rời đi, hắn đã không cạo râu suốt mấy ngày liền, ánh mắt giăng đầy tia máu. Trong lúc hắn đi rửa mặt, Harry vào phòng bếp pha trà, cậu bỏ vào tách trà nửa lóng rượu Brandy, sau khi nghĩ lại lại cho vào thêm một ít rồi mang đến phòng tắm.

Nước chảy rào rào tạo thành một tầng hơi nước dày đặc, Alex co mình vào một góc bồn tắm, dưới vòi sen, nước nóng chảy qua bả vai cùng với đường cong ở sống lưng của hắn rồi từ từ chảy xuống đầu gối. Harry nhẹ nhàng gọi tên hắn, cậu hơi quỳ xuống bên cạnh bồn tắm, đưa tách trà cho hắn.

"Cảm ơn." Alex nói bằng giọng khàn khàn, hắn uống một ngụm trà nóng, đôi mắt khép hờ: "Rượu Brandy, tớ yêu cậu."

"Tớ không chắc người cậu yêu là tớ hay rượu Brandy nữa."

Alex nghiêng đầu, nở một nụ cười mỉm với cậu, men rượu cùng với nước nóng khiến người hắn hơi đỏ lên: "Trước mắt thì có lẽ là rượu Brandy."

"Đúng là khiến người ta đau lòng."

"Cậu có thể đưa xà phòng cho tớ không?"

Harry nhận lấy tách trà từ tay hắn rồi đặt trên mặt đất, sau đó lấy xà phòng và dao cạo râu, Alex nghe lời ngẩng đầu, để cậu cạo râu giúp hắn. Đây vốn là một nhiệm vụ đơn giản, chỉ cần đối phương không nói gì thì sẽ không xảy ra thương tích nào cả, thế nhưng Alex rõ ràng không phải là một người giỏi giữ yên lặng. MI5 đã giam lỏng hắn trong một khách sạn tên là "Gloucester" - Harry đã xâu chuỗi lại toàn bộ hình ảnh diễn ra trong năm ngày qua thông qua những lời kể tuy rời rạc nhưng liền mạch của hắn - đó chắc chắn là một căn phòng chuyên dùng để tra hỏi, trên vách tường được bọc thêm đệm, tay nắm trong của cửa bị phá dỡ, không có cửa sổ, không có điện thoại, chỉ có một căn phòng tắm nhỏ hẹp cùng với một cái bồn rửa tay, trong phòng tắm cũng không có cửa sổ nhưng được treo một chiếc khăn lông màu vàng, đương nhiên là cũng không có lưỡi dao cạo râu. Mỗi ngày điều tra viên đến hai lần vào buổi sáng và buổi chiều, ít nhất là Alex đoán như vậy, trong phòng không có thứ gì có thể giúp hắn xác định thời gian cả. Bọn họ rất lịch sự nhưng cũng rất hùng hổ dọa người, lần nào cũng hỏi câu hỏi y hệt nhau nhằm ép Alex phải khai ra âm mưu đánh bom không thành, một âm mưu mà Alex vốn chưa từng nghe qua. Hắn không bị tra tấn nhưng đèn trong phòng chưa bao giờ tắt đã gây cản trở cho việc ngủ của hắn. Điều tra viên luôn chọn lúc hắn mệt mỏi nhất để đi vào, bọn họ hỏi hắn có biết tác giả thần bí "Jacob" trong quyển tập san "Kèn lệnh" là ai hay không. Alex nhất quyết trả lời không biết nhưng không một ai tin hắn cả. Đến tận mấy giờ trước, Connelly, điều tra viên trưởng, bỗng nhiên mở cửa nói rằng hắn có thể đi, ông ta dắt hắn xuống lầu rồi nhét hắn vào trong xe taxi. Vào lúc này hắn mới vội vã nhìn thấy tên của khách sạn.

Harry ngâm dao cạo vào trong nước rồi rửa sạch bọt cạo: "Sau này tránh xa Barry một chút, đừng tham gia vào những hội nhóm nguy hiểm kia nữa."

"Bọn họ có rất nhiều nhận xét thú vị."

"Thú vị đến nỗi chọc tới MI5 à? Không nhé, cảm ơn." Harry kéo khăn lông xuống, ngâm vào trong nước nóng để lau mặt cho Alex: "Hôm qua George đã đến đây."

"Đến đây? Đến căn hộ này của chúng ta sao?"

"Đúng vậy."

"Anh ấy muốn làm gì?"

"Bảo tớ để ý đến cậu, không cho cậu gây phiền phức nữa."

"Nếu anh ấy tưởng tượng được cậu 'để ý' đến tớ nhiều thế nào..."

"Nói tới đây, Digby có cảnh cáo chúng ta phải 'Cẩn thận một chút'."

"Cậu đi gặp Digby khi nào đấy?"

"Một hai ngày trước, lúc ấy tớ không biết cậu thế nào nên đã tìm đến mọi đường dây tin tức có thể thăm dò được."

"Nếu có vậy thì cũng không nên tìm Digby chứ."

"Tớ nghi là cậu ta đã biết."

"Biết cái gì?"

"Chúng ta."

"Cậu ta cũng chẳng làm được gì."

"Bất kể thế nào, chúng ta cũng nên cẩn thận một chút."

Alex thở dài, tắt vòi sen, hắn nằm sâu xuống bồn tắm hơn để ngâm bả vai mình trong nước nóng: "Tớ vẫn luôn rất cẩn thận."

"Cẩn thận hơn bây giờ một chút nữa đi, ít đi tiệc lại, cậu có biết cậu khó chiều đến thế nào sau khi uống say không?"

"Hai chuyện này có liên quan đến nhau đâu, Harry, cậu lo nhiều quá."

"Cậu thì lại lo ít quá."

"Bởi vì có chuyện gì để tớ bận tâm đâu, chuyện lần này chỉ là hiểu lầm."

Harry còn muốn nói gì đó nhưng đã từ bỏ không nói nữa, cậu đặt khăn lông lên thành bồn tắm, đứng dậy, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, Alex bỗng bắt lấy cổ tay cậu: "Cậu Prudence."

Harry nhìn hắn: "Chúng ta sẽ lại làm ngập căn hộ này nữa."

"Tớ không ngại."

"Tớ lại rất để ý đến chuyện này, tớ mới là người phụ trách việc dọn dẹp."

Alex không nói gì hừ một tiếng, hắn kéo tay Harry xuống nước, dẫn tay cậu đến giữa hai chân: "Tớ chắc chắn là tớ sẽ giúp."

- ---

"Như tôi đã nói với cậu từ trước, đối mặt với Alex, sớm muộn gì cậu cũng sẽ thỏa hiệp với cậu ấy." Prudence nói, leo lên ngọn hải đăng đã vượt quá giới hạn của cơ thể ông, trên đường trở về viện điều dưỡng, số lần ông dừng lại nghỉ ngơi rõ ràng nhiều hơn trước: "Cậu ấy không còn đến những cuộc họp của công nhân ở bến tàu nhưng cũng không có nghĩa là cậu ấy từ bỏ cả những hoạt động xã giao khác, Alex vẫn là một gương mặt thân quen của các buổi dạ tiệc và tiệc rượu ở Oxford. Về phần Barry, đại sứ Morton đã đoạt lại cậu ta từ trong tay MI5 không lâu sau đó, cậu ta biến mất một khoảng thời gian nhưng cũng nhanh chóng trở lại, trò chuyện vui vẻ trong các buổi tụ họp như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Theo phép lịch sự không vạch trần người khác mà chỉ giữ trong lòng, không một ai nhắc đến chuyện cậu ta bị bắt cả. Thái độ của mọi người đối với tôi cũng không đổi, trong mắt họ, tôi chính là món đồ chơi cho mèo mới nhất của Alex, họ thắc mắc tại sao tôi có thể chờ ở bên cạnh cậu ấy lâu như vậy nhưng không ai nói cái gì với tôi hết, nếu như nói trong xã hội thượng lưu có ưu điểm gì trong việc giao tiếp thì đó chắc chắn là giữ yên lặng."

Dấu chân lưu lại trên bãi cát lạnh ngắt đã không còn, người đi bơi cũng không thấy đâu. Hai người chậm rãi đi hết quãng đường còn lại, sau khi cọ sạch sẽ bùn cát dính trên đế giày của họ bằng tấm thảm ngoài cửa, họ trở lại phòng tiếp khách ấm áp. Lò sưởi sát tường vẫn cháy hừng hực, sau cơn mưa tạnh, ánh mặt trời yếu ớt khiến căn phòng nhỏ này trông thông thoáng hơn. Prudence lục lọi trong chiếc rương sắt nhỏ một hồi, ông lấy ra một xấp thư rồi ngồi lại trên ghế bập bênh.

"Mùa hè năm 1954, cả nhà Loiseau đi nghỉ mát ở vùng núi Tuscan, bọn họ có một căn hộ ở đó. Tôi không đi cùng, thứ nhất đương nhiên là vì không thích hợp, tôi không phải là 'người nhà' của cậu ấy. Thứ hai, tôi tìm được một công việc bán thời gian viết bài cho một tờ báo để thay cho một tác giả đang nghỉ phép dài hạn, công việc không thú vị lắm, tôi chỉ đi phỏng vấn các chủ vườn, sao chép công thức bí truyền của tổ tiên cho món bánh mì pita thơm ngon, thế nhưng cuối cùng đó vẫn là một công việc thực tập cho nghề phóng viên nên tôi thấy rất vui. Có thể tưởng tượng Alex không có chuyện gì để làm ở Italy, bởi vì cậu ấy cứ viết thư cho tôi mãi."

Prudence rút một lá thư rồi đưa cho người phóng viên.

"Harry thân mến,

Tớ không hiểu tại sao cậu cứ nhất quyết ở lại London, London vào mùa hè chính là nơi nhàm chán nhất mà tớ có thể tưởng tượng được, đáng lẽ cậu phải đến đây cùng với tớ, tớ có một trăm lý do để làm chuyện đó xảy ra. Harry, ở đây có một cái sân quần vợt bằng đất đỏ cùng với một nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ, cái loại mà có gạch lát đẹp tuyệt vời cùng với giếng trời hình tròn ấy, thử nghĩ xem chúng ta có thể làm gì bên trong nhà tắm ấy.

Leila và chồng của chị ấy cũng ở đây, bác sĩ có vẻ còn nhàm chán hơn cả cậu, tuy nhiên, may là họ đã hấp dẫn sự chú ý của cha nên kỳ nghỉ của tớ coi như yên tĩnh. George không tới, đương nhiên là không, tớ nghe nói anh ấy đã đến Strasbourg cùng với vợ.

Cuộc sống mỗi ngày của tớ là thế này: Bảy giờ bị một con gà trống điên đánh thức (cần phải nhắc Giovanni giết con chim đáng ghét này mới được, đó là tên của một người làm trung thành của nhà tớ ở Italy, mọi người hay gọi anh ấy là Jodi). Tám giờ rưỡi ăn sáng, tớ rất thích món xúc xích ở đây, có lẽ nó chính là thứ duy nhất khiến tớ vui vẻ ở nơi khỉ ho cò gáy thế này. Sau bữa sáng chính là khoảng thời gian mà tớ thích nhất trong ngày - đi dạo, thích thứ hai chính là khoảng thời gian khi tớ ngồi dưới cây sung để đọc sách và viết thư, cũng chính là bây giờ đây. Cái cây này đã bị sét đánh một lần, nửa thân cây chết, nửa còn lại thì sống, tớ ngồi bên nửa sống, mấy con côn trùng thật ồn ào, thường xuyên rơi vào rượu trái cây của tớ, đúng vậy, Harry, tớ biết cậu muốn nói cái gì, tớ còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu đang nhíu mày nữa. Dựa vào triết học Thanh giáo mà cậu đã dạy tớ trước kia, xin hãy thông cảm cho một kẻ đáng thương phải trải qua một mùa hè cô độc ở vùng núi hoang vu, không có rượu, tớ thật sự không biết nên giữ tinh thần mình bình thường bằng cách nào nữa.

Ở đây còn có một nhà hát đó, cậu có tin được không? Chiều hôm qua tớ có đi xem một vở kịch được diễn bởi dân địa phương, sau khi xem xong thì hoàn toàn không biết bọn họ vừa diễn cái gì, kịch bản có lẽ là do họ viết, chắc là bọn họ đã có một buổi chiều sung sướng lắm, người xem thì không chắc.

Tớ định viết xong "Anh túc trắng" nhưng đã không thành công, tớ không thể quyết định nhân vật chính sẽ sống hay chết, chết đi luôn luôn là một kết cục tốt hơn nhưng không bao giờ là một quyết định dễ dàng. Tớ có đính kèm một đoạn ngắn vào bức thư này đấy, nhớ nói cho tớ biết ý kiến của cậu.

Tái bút, cảm ơn cậu đã gửi cho tớ công thức làm mứt vào lần trước, mặc dù vô dụng nhưng vẫn cảm ơn cậu.

Của cậu,

A ở Cortona (chú thích 1).

Ngày 11 tháng 7 năm 1954.

Chiều hôm ấy.

Ngày mai Jodi mới đến bưu điện trong thị trấn nên tớ lại mở bức thư ra, muốn viết thêm vài dòng. Hạn chế lớn nhất của việc viết thư chính là phải giữ gìn nó như một quyển nhật ký, Harry thân mến, tha thứ cho tớ vì đã dùng cách này nhé. Hôm nay tớ được người trong thị trấn mời đi thưởng thức dầu ô liu, tớ cảm thấy vị của mỗi loại không khác nhau mấy nhưng dân bản xứ chắc chắn rất coi trọng việc chiết dầu ấy. Tớ không biết nói tiếng Italy nên suốt đường đi chỉ cười xòa, Jodi thì bận liếc mắt đưa tình với vợ của chủ vườn, bọn họ tán tỉnh nhau nhiều lắm, không biết sao, có lẽ tớ là người duy nhất để ý đến chuyện này.

Tớ rất thích con chó ở vườn trái cây, có lẽ chúng ta cũng nên nuôi một con ở đường Juniper nhỉ, hay là nuôi mèo tốt hơn? Cậu thích nuôi con nào hơn? Nhớ viết thư trả lời cho tớ đó.

A.

Tiếc làm sao, vẫn bị mắc kẹt ở Cortona."

Người phóng viên đặt bức thư xuống, lấy mắt kính để lau.

"Nếu cậu có chuyện muốn hỏi thì cứ hỏi đi." Prudence nói.

"Hai người trông rất hạnh phúc."

"Đúng vậy, hai đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cùng nhau chìm đắm trong một tình yêu ngọt như mật."

"Vậy thì bước ngoặt nằm ở đâu?"

Prudence không suy nghĩ về chuyện này quá lâu, giống như ông đã sớm đoán được câu hỏi này: "Cũng là vào một mùa hè, cậu Rivers ạ. Theo tôi nghĩ, điểm bi thương nhất của câu chuyện không nằm ở những tác động từ bên ngoài đã chia rẽ hai nhân vật, bởi vì bọn họ vẫn sẽ yêu nhau. Câu chuyện khiến người ta tiếc nuối nhất sẽ luôn diễn ra một cách thầm lặng, bắt nguồn từ những sai lầm của mỗi người. Phải đến rất nhiều năm sau khi quay đầu lại, họ mới có thể nghe thấy tiếng sấm, mới nhận ra một hạt mưa đã rơi xuống."

Chú thích 1: Cortona, một thôn nhỏ ở vùng Tuscany, Italy.