Mùa Hoa Không Về Lại

Chương 11



Một tuần trôi qua.

Sáng thứ 2, vào tiết thứ 3, thầy Cao ôm bài thi vào lớp.

Không ít ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào tập giấy ấy.

Vu Chiêu Đệ cũng không ngoại lệ, việc cô quan tâm nhất bây giờ là thành tích của mình.

“Chiêu Đệ, cậu đừng lo lắng quá.

Dù sao thì cậu cũng đứng nhất lớp thôi.” Trịnh Nhã Thu nắm tay Vu Chiêu Đệ, lộ rõ sự căng thẳng.

Thành tích của cô không tốt như Vu Chiêu Đệ.

Bất kể là cấp hai hay cấp ba thì thành tích của Chiêu Đệ vẫn luôn vững vàng ở vị trí thứ nhất, chưa từng có ngoại lệ.

Đó cũng là lý do khiến cô ấy chạy đến ngồi cùng bàn với Chiêu Đệ.

Thầy Cao ra hiệu cho cả lớp im lặng.

Chờ cả lớp yên tĩnh thầy mới mở miệng: “Kì thi đã kết thúc, dù kết quả thi như thế nào thì cũng đã qua.

Nhưng các em cần nhận ra được mình còn yếu kém chỗ nào từ kì thi này.

Chỉ còn 8 tháng, các em phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới thi lên đại học được.

Đề thi môn toán lần này khá khó, lớp ta có rất ít người đạt yêu cầu.

Nhưng có một bạn đạt điểm tuyệt đối, bây giờ thầy sẽ đọc điểm.”

Toán đạt điểm tuyệt đối? Cả lớp đều há miệng kinh ngạc, cùng nhìn về phía Vu Chiêu Đệ, đoán người đó chính là cô.

Vu Chiêu Đệ không làm được câu cuối trong đề, cô không có khả năng đạt điểm tối đa.

Cô lắc đầu với mọi người.

“Lâm Thịnh 150 điểm.

Lâm Thịnh không làm sai câu nào, xem ra bạn Lâm Thịnh trước giờ đang giấu tài.

Sau này bạn nào gặp bài toán khó có thể đi hỏi bạn Lâm Thịnh.

Vu Chiêu Đệ được 108 điểm, cũng rất tốt, thành tích vẫn ổn định, mọi người hãy học tập bạn Chiêu Đệ.

Vương Đạt Trì 101 điểm, Thái Côn 93, Trịnh Nhã Thu 89…”

Thầy Cao đọc điểm 10 bạn đầu tiên, sau đó không đọc nữa mà để tổ trưởng phát bài thi cho mọi người.

Lâm Thịnh nghe thầy Cao đọc điểm, hơi nhíu mày.

Anh biết trình độ giáo dục ở nơi này lạc hậu, như là thầy giáo dạy tiếng Anh nói tiếng Anh nhưng anh không hiểu, khẩu âm quá nặng, chỗ nào cần nhấn nhá cũng không rõ.

Anh cho rằng thành tích của cả lớp sẽ tốt hơn, chí ít sẽ không phân chia thành 2 cực lớn như thế này.

Không ngờ cả lớp chỉ có mấy bạn có kết quả tốt, đề toán lần này không quá khó vậy mà chỉ có bốn người gần gần điểm của anh.

Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao khi nãy thầy giáo lại nói bọn họ phải cố gắng thi lên đại học mà không phải là thi đậu đại học.

Bởi vì đối với đa số bạn học trong lớp này thì khả năng thi đậu đại học là không lớn.

Chẳng trách bình thường có người sẽ chạy đến hỏi bài Vu Chiêu Đệ, có lẽ là chỉ có cô mới miễn cưỡng thi đậu được.

Lúc thầy Cao chữa bài thi, thỉnh thoảng sẽ có bạn học quay xuống nhìn Lâm Thịnh, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Sao có thể không ngưỡng mộ, điểm tuyệt đối đó, chưa từng có ai thi được điểm tuyệt đổi cả.

Lâm Thịnh bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.

Lâm Thịnh mặc kệ ánh mắt của mọi người.

Hôm qua anh nói chuyện với bạn học cũ đến tận khuya, bây giờ hơi buồn ngủ.

Anh gục đầu xuống bàn ngủ.

Học bá thực sự là học bá, cơ bản là không cần nghe giảng.

Các bạn trong lớp nghĩ thầm.

Vu Chiêu Đệ cũng khiếp sợ như mọi người.

Cô không ngờ thành tích của Lâm Thịnh lại tốt như vậy.

Từ trước đến giờ không ai đứng trước cô, vì thế cô không có ai để so sánh.

Cô vốn nghĩ với kết quả của mình có thể thi đậu được một trường đại học lớn, nhưng hôm nay cô mới nhận ra, thành tích của mình tốt lắm cũng chỉ mới có thể đậu đại học mà thôi.

Người tài có người tài hơn, có thể thành tích của cô còn chưa được xếp hạng toàn thành phố, nói gì đến toàn tỉnh hay toàn quốc.

Bình thường không có mạng nên cô chỉ có thể biết tin tức bên ngoài thông qua dăm ba lời kể của mọi người.

Bây giờ cuối cùng cô mới hiểu rõ câu nói: “Tầm nhìn quyết định trình độ.”

Suốt cả buổi sáng, Vu Chiêu Đệ đều chỉ suy nghĩ phủ định bản thân.

Thầy cô ở đây không giúp được gì cho cô cả, lắm khi cô đi hỏi bài mà thầy giáo cũng không trả lời được.

Bọn họ đều chỉ qua loa cho xong chuyện khiến cô thất vọng đi về.

Cô nhất định phải thi đậu được vào một trường đại học tốt, học phí trường công rẻ hơn nhiều so với các trường tư.

Mà bây giờ người duy nhất có khả năng giúp cô chỉ có Lâm Thịnh.

Anh đến từ thành phố lớn, hiểu rõ bên ngoài hơn cô rất nhiều.

Nhưng dựa vào cái gì mà anh phải giúp cô? Vu Chiêu Đệ sa sút tâm trạng.

“Chiêu Đệ, cậu sao vậy?” Trịnh Nhã Thu quan tâm hỏi.

Vu Chiêu Đệ lắc đầu, ý bảo cô không sao.

Trịnh Nhã Thu cho rằng Vu Chiêu Đệ không đứng nhất nên buồn bã, vì vậy để cô yên tĩnh.

Trên thực tế Vu Chiêu Đệ còn ước gì có người đứng trên mình, để cô có mục tiêu phấn đấu.

Một tuần sau, bạn học cùng lớp đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về Lâm Thịnh.

Lúc đầu cho rằng cậu công tử này không thích học, bây giờ mới biết anh chàng này còn học giỏi đều các môn.

Đã đẹp trai lại còn học giỏi, chỉ là hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện.

Ngoài môn văn, điểm thi các môn khác của anh đều gần tối đa.

Tổng điểm tối đa là 750 thì anh đạt 710 điểm, xếp thứ nhất.

Vu Chiêu Đệ đạt 521 điểm, xếp thứ hai.

Người thứ ba chỉ kém cô hai điểm là Vương Đạt Trì, 519 điểm.

Trịnh Nhã Thu được 409 điểm, xếp thứ tám.

Thực ra xếp hạng toàn khóa cũng là xếp hạng trong lớp họ.

Dù sao khối Mười Hai cũng chỉ có 2 lớp, một lớp khoa học xã hội một lớp khoa học tự nhiên.

Lớp họ là lớp tự nhiên.

Chỉ dựa vào một lần thi mà Lâm Thịnh trở thành nhân vật nổi tiếng toàn trường.

“Lâm Thịnh này, tớ không hiểu bài này lắm, cậu có thể giảng cho tớ không?” Trịnh Nhã Thu lấy hết dũng khí quay xuống hỏi bài Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh đang nghịch điện thoại, nghe thấy Trịnh Nhã Thu hỏi liền ngẩng đầu.

Mặc dù vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng nhưng anh vẫn kiên nhẫn chỉ bài cho cô ấy.

“Cảm ơn… cảm ơn cậu.” Trịnh Nhã Thu nhìn Lâm Thịnh nhiều hơn vài lần, sau đó lập tức quay người lại.

“Không cần.” Lâm Thịnh vô cùng khách sáo.

Anh nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đứng dậy đi lấy nước nên cũng đứng dậy theo: “Lấy nước à, đi cùng đi.”

Vu Chiêu Đệ liếc nhìn bình nước màu hồng trong tay anh, vô cùng kinh ngạc.

“Tôi để bà nội mua hộ, mắt nhìn của bà không được tốt lắm.” Lâm Thịnh giải thích.

“Anh đừng nói bậy, mắt nhìn của bà Lâm rất tốt, bình nước này trông rất đẹp mà.” Chỉ là không hợp với con trai thôi.

Vu Chiêu Đệ phản bác, cô nghĩ mắt nhìn của bà Lâm tốt nhất trong thôn này.

Lâm Thịnh không ngờ cô phản ứng dữ dội như vậy, xem ra bà nội anh là người rất quan trọng trong lòng cô.

Lâm Thịnh nghĩ trong lòng cô chắc anh cũng chỉ là cháu nội của bà mà thôi.

Không hiểu sao anh cảm thấy hơi chua, bao giờ thì anh mới chiếm được một vị trí nhỏ bé trong lòng cô đây.

Chỗ lấy nước ở hành lang bên trái, nằm cạnh cầu thang.

Lúc ra chơi luôn có ba đến năm người xếp hàng lấy nước.

“Vu Chiêu Đệ, sao em không hỏi bài tôi?”

Lúc xếp hàng, Lâm Thịnh hỏi cô, giống như là chỉ vô tình nhắc tới.

Mấy ngày nay trong giờ nghỉ có rất nhiều người đến hỏi bài anh nhưng không có Vu Chiêu Đệ.

Vu Chiêu Đệ ngước mắt nhìn anh, vô cùng kinh ngạc.

Không phải cô không muốn hỏi, chỉ là mỗi lần cô muốn hỏi thì đều có người đến trước.

Hơn nữa Lâm Thịnh nói vậy là có ý gì? Anh mong cô hỏi bài, không chê cô làm lỡ thời gian học của anh ư?

“Anh… anh muốn tôi hỏi bài?” Vu Chiêu Đệ hỏi nhỏ.

Lâm Thịnh luôn cảm thấy dáng cô nhỏ nhắn xinh xắn.

Nhưng cô lại không thấp, cao 1m68, chỉ là quá gầy, cần ăn nhiều thịt hơn nữa.

Anh không nhịn được mà xoa đầu cô: “Đương nhiên, khi nào em có vấn đề gì đều có thể hỏi.

Nếu như tôi ngủ thì em có thể đánh thức tôi, nhưng mọi người thì không được.”

Hết chương 11

- -----oOo------