Mùa Hoa Không Về Lại

Chương 14



Vu Chiêu Đệ học đến 10h mới đứng lên ra về.

Lâm Thịnh khăng khăng phải đưa cô về.

Đường trong thôn không có đèn nên tối om, chỉ có ánh trăng sáng le lói.

Hai người sóng vai cùng đi.

“Vu Chiêu Đệ, em không sợ sao? Đường tối như vậy.” Lâm Thịnh mở đèn pin trên điện thoại chiếu sáng đường.

Đường trong thôn không hề bằng phẳng, đều là đường đất nên gập ghềnh mấp mô, đi không cẩn thận sẽ ngã.

Vu Chiêu Đệ nói mình đi nhiều thành quen rồi.

Lâm Thịnh chiếu đèn vào mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải sợ, sau này tôi sẽ đi cùng em, tôi sẽ soi đường cho em.”

Vu Chiêu Đệ chớp chớp mắt, dường như chưa quen khi đột ngột bị ánh sáng mạnh chiếu tới.

Đối với lời anh nói cô lại càng khó hiểu hơn.

Dường như cô mơ hồ hiểu được cái gì đó, lại như không hiểu được hàm ý thực sự của anh, suy nghĩ cứ mơ mơ hồ hồ, vì vậy không đáp lời anh.

Lúc này Lâm Thịnh mới chiếu điện thoại ra phía trước, không còn hướng về phía cô.

Trên đường chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Đi tới nửa đường, Vu Chiêu Đệ bỗng nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn Lâm Thịnh: “Lâm Thịnh, đừng quá tốt với tôi.

Tôi không quen, cũng không trả nổi.”

Bỗng nhiên Lâm Thịnh rất muốn ôm cô.

Vu Chiêu Đệ bây giờ nhạy cảm lại yếu đuối, viền mắt hồng hồng.

Anh biết cô đã hiểu anh muốn bày tỏ điều gì, chính là bởi vì hiểu rõ nên mới từ chối.

Cô sợ người khác đối xử tốt với cô, sau đó sẽ lại bỏ rơi cô.

Lâm Thịnh nghĩ như vậy và cũng đã làm như thế.

Anh tiến lên ôm lấy Vu Chiêu Đệ, hai tay đặt sau gáy cô, trầm giọng: “Vu Chiêu Đệ, tôi không cần em đáp lại.

Em cứ từ từ làm quen dần, dù sao thì tôi vẫn sẽ như vậy, em đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi.”

Câu cuối của Lâm Thịnh để lộ ra sự bá đạo nhưng cũng vô cùng chân thành.

Vu Chiêu Đệ đập vào ngực anh, thoát khỏi cái ôm của anh rồi chạy một mạch về nhà.

Về đến nhà, cô thở dốc, dựa vào cửa, luống ca luống cuống.

Trong đầu cô toàn là cái ôm vừa nãy của Lâm Thịnh.

Điên rồi điên rồi.

Vu Chiêu Đệ lắc lắc đầu, muốn xóa Lâm Thịnh ra khỏi đầu, có vài phần tự lừa mình dối người.

Sáng thứ hai, cô nấu cơm xong xuôi rồi ra cửa.

Vừa xuống tầng cô đã gặp Lâm Thịnh.

Anh đứng ngược sáng, đi về phía cô, Vu Chiêu Đệ lập tức bối rối.

“Tôi còn tưởng là em đã đi lên núi, may là chưa đi.”

“Sao anh lại ở đây? Anh điên à, sao lại đứng dưới lầu nhà tôi.

Nếu như bị ai nhìn thấy thì họ sẽ nói chúng ta như thế nào.” Vu Chiêu Đệ hơi tức giận, nhìn xung quanh, rất sợ gặp phải người quen.

Cô đẩy Lâm Thịnh đi trước.

Ở nông thôn không giống như trong thành phố, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng sẽ lan truyền, ngay cả thôn bên cạnh cũng sẽ biết.

“Cứ kệ bọn họ, thích nói gì thì nói.”

Lâm Thịnh không thấy có vấn đề gì, bọn họ cũng không làm chuyện gì không thể cho người khác biết.

“Không phải là em đi bón phân cho cây nhà chú Dương sao, tôi đi với em.”

Vu Chiêu Đệ trừng anh: “Tôi không cần anh giúp, anh phải làm gì thì làm đi, đừng tới làm phiền tôi.

Không phải anh còn phải trông cửa hàng sao.”

“Bà nội tôi trông cửa hàng rồi, hơn nữa tôi thích đi với em.” Lâm Thịnh nói giỡn.

Vu Chiêu Đệ hận không thể đập chết anh, sao người này lại không hiểu ý tứ của người khác như thế.

Trịnh Nhã Thu đứng trên ban công tầng 3 nhìn bọn họ đi xa.

Lâm Thịnh đi theo cô đến nhà chú Dương lấy đồ nghề và phân bón.

Vu Chiêu Đệ không thể làm gì được anh, đuổi cũng không đi nên đành để anh đi cùng.

Hai người cầm dụng cụ đi lên núi.

Ban đầu Lâm Thịnh không biết bón phân cho cây như thế nào, anh chưa từng làm bao giờ.

Động tác của Vu Chiêu Đệ vô cùng thành thạo, nhìn là biết trước đây đã làm nhiều lần.

Anh làm từng bước theo cô.

Lâm Thịnh vừa làm việc vừa trò chuyện với cô.

Lúc đầu Vu Chiêu Đệ không muốn đáp lại anh, nhưng Lâm Thịnh vẫn kêu cô không biết chán.

Cô không còn cách nào đành phải đáp lại vài câu.

Có thêm Lâm Thịnh làm cùng nên việc đáng nhẽ gần tối mới xong thì hơn 2h chiều đã làm xong hết.

Hai người dọn đồ rồi xuống núi.

Lâm Thịnh hỏi cô tối nay có đến trường tự học không.

Vu Chiêu Đệ lắc đầu, nói cô không đi.

Lâm Thịnh có quỷ mới tin cô.

Quả nhiên, lúc 8h hơn Lâm Thịnh đến lớp thì Vu Chiêu Đệ đã ngồi học ở chỗ của mình.

Anh lại ngồi xuống chỗ của Trịnh Nhã Thu, lần này anh không chơi điện thoại mà bắt đầu làm đề thầy giáo mới phát.

Khoảng 9h, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nói của vài người.

“Lâm Thịnh, anh Thịnh, anh Thịnh ơi…” Có người gọi Lâm Thịnh, ngay sau đó có người ôm lấy cổ Lâm Thịnh, lớp học lập tức ồn ào.

Vương Đạt Trì quay lại nhìn, không rõ chuyện gì.

Lâm Thịnh quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên: “Sao chúng mày lại tới đây?”

“Tao đây! Sao mày lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy thế này.

Mày nói xem sao không học đại học cho tốt mà lại chạy đến nơi này học lại một năm, đầu mày có phải bị làm sao không.”

Người ôm cổ Lâm Thịnh là Tiết Bân, bạn cấp ba của Lâm Thịnh.

Đứng sau cậu ta còn có Bành Bỉnh Hoa, Nghiêm Hằng Kiệt và Diệp Văn, đều là bạn thân của anh.

Trông bọn họ khá mệt mỏi, chắc là ngồi xe từ thành phố A đến đây.

Lâm Thịnh đứng lên ôm từng người một.

“Sao chúng mày tới mà không nói với tao một tiếng?”

Diệp Văn là cô gái duy nhất trong bọn.

Cô cười cười, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Là vì muốn cậu ngạc nhiên nên mới không nói cho cậu biết.

Có thể bọn tớ sẽ ở đây chơi 2 ngày.”

Lâm Thịnh: “Hành lý của bọn mày đâu?”

“Bọn tao vừa đến nhà mày cất hành lý rồi.

Hỏi bà nội mày mới biết mày đang ở lớp học.

Ba năm học cấp ba chưa từng thấy mày tự học bao giờ, sao bây giờ lại đổi tính thế, còn đến lớp tự học?” Tiết Bân liếc nhìn phòng học, nhíu mày.

Phòng học chỉ rộng khoảng 40 mét vuông, bàn ghế đặt kín phòng.

Lớp học nhỏ thế này sao chứa được nhiều người như vậy?

“Bọn tao lên xe về đây nên còn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi.

Ở đây có chỗ nào bán đồ ăn khuya không?” Nghiêm Hằng Kiệt tùy tiện nói.

Vu Chiêu Đệ ngồi bên cạnh cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, không tham gia vào chủ đề của bọn họ.

Bạn của Lâm Thịnh ăn mặc quần áo giày dép đều là hàng hiệu, cách ăn nói vừa nhìn là biết người đến từ thành phố lớn.

“Chiêu Đệ, em có biết chỗ nào bán đồ ăn khuya không?” Lâm Thịnh hỏi Vu Chiêu Đệ.

Bấy giờ bốn người mới chú ý người ngồi cùng bàn Lâm Thịnh là con gái.

Tiết Bân cười nói: “Chiêu Đệ? Là đưa em trai tới sao, cái tên này thật có ý nghĩa.

Lâm Thịnh, không phải là trước đây mày không thích ngồi cùng bàn với con gái sao.

Nửa năm không gặp mà thấy mày thay đổi nhiều quá, tao không nhận ra mày nữa đấy!”

Lâm Thịnh liếc nhìn Tiết Bân.

Thấy Vu Chiêu Đệ không nói chuyện anh liền vỗ vai cô.

“Vu Chiêu Đệ, em biết chỗ nào bán đồ ăn đêm không? Dẫn bọn tôi đi với.”

Vu Chiêu Đệ nói nhỏ: “Không phải là anh cũng biết chỗ bán đồ ăn đêm sao, sao cứ bắt tôi dẫn đi vậy.”

Lâm Thịnh giả vờ không nghe được lời cô nói, lười biếng đáp: “Tôi không biết, tôi chưa đi bao giờ.

Với lại tôi mới đến đây chưa lâu, vẫn chưa quen đường, em dẫn chúng tôi đi đi.”

Nói nhảm! Rõ ràng cô đã từng nhìn thấy anh ăn ở mấy hàng đồ ăn đêm, hơn nữa anh đã tới đây nửa năm, làm gì có chuyện không quen đường.

Cô thấy anh rất thông thuộc đường là đằng khác.

Vu Chiêu Đệ không thể phản bác lại anh trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cái người này chắc chắn sẽ mặt dày mà đòi cho bằng được.

Cô đành phải thu dọn đồ đạc sau đó dẫn bọn họ đi.

Hết chương 14

- -----oOo------