“Cháu thấy ngoài sân có lông gà đã phơi khô nỏ rồi.
Chiêu Đệ không tới thu hả bà?”
Bà Lâm đi lại không tiện nên giờ rất ít khi ra ngoài, cũng không biết chuyện xảy ra trong thôn.
Bà không biết Vu Chiêu Đệ đang bị giam lỏng tại nhà.
Bà nhìn ra phía ngoài sân, lo lắng nói: “Mấy ngày nay con bé Chiêu Đệ đều không tới, chắc là bố mẹ nó bắt ở nhà làm việc.
Lưng bà không tốt nên không thu hộ con bé được.”
“Lưng bà vẫn đau ạ?” Lâm Thịnh quan tâm bà nội.
Bà Lâm cười cười, xua tay ý không sao: “Bệnh cũ thôi, con yên tâm, không có việc gì đâu.”
Buổi trưa Lâm Thịnh ra chợ mua thức ăn, nấu 2 món để ăn cùng bà nội.
Sau khi ăn xong, Lâm Thịnh ra sân thu lông gà bỏ vào túi ni lông hộ Vu Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ không có điện thoại di động nên Lâm Thịnh muốn gọi điện cho cô cũng không được.
Xế chiều, anh cố tình đi đến dưới tòa nhà cô ở, đợi ở dưới lầu một lúc lâu cũng không thấy cô đi xuống.
Năm mới sắp tới, không khí đón tết trong thôn ngày càng rộn rã.
Có vài nhà đã treo câu đối trước cửa, bắt đầu đốt pháo, xác pháo đỏ rơi đầy trước cửa nhà.
Hôm sau Lâm Thịnh vẫn đến dưới nhà Vu Chiêu Đệ.
Anh đứng dưới tán cây du, vừa chơi điện thoại vừa đợi Vu Chiêu Đệ xuất hiện.
Anh nhớ Vu Chiêu Đệ từng nói cô phải nấu cơm ba bữa cho cả nhà, vậy nên hẳn là sáng sớm phải ra ngoài mua thức ăn.
Đợi mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không nhìn thấy cô.
Trịnh Nhã Thu và mẹ xuống lầu cùng nhau, chuẩn bị lên trấn trên mua quần áo mới.
Vừa đi ra được vài bước thì có người chắn đường 2 mẹ con.
Trịnh Nhã Thu ngẩng đầu, thấy là Lâm Thịnh.
Đáy mắt cô ánh lên nét vui mừng, kêu lên: “Lâm Thịnh…”
Lâm Thinh chào mẹ Trịnh Nhã Thu trước, sau đó nhìn về phía cô ta, trầm giọng hỏi: “Nhã Thu, Vu Chiêu Đệ thường ra khỏi nhà lúc mấy giờ? Cô ấy phơi lông gà ở nhà tôi mấy ngày rồi mà không đến thu.”