Mùa Hoa Không Về Lại

Chương 34



Edit: Mộ

Sau hàng loạt các đợt kiểm tra, họ về chỗ chiếc xe trường thuê để đợi các bạn chưa kiểm tra xong.

Lâm Thịnh ra muộn hơn hai đứa Vu Chiêu Đệ: “Các em ra nhanh thế?”

Trịnh Nhã Thu mỉm cười và bảo các cô kiểm tra không cần xếp hàng nên nhanh hơn một chút.

Lâm Thịnh đưa điện thoại của mình cho Trịnh Nhã Thu: “Nhã Thu, chụp cho anh với Vu Chiêu Đệ vài tấm hình.”

“Được.”

Lâm Thịnh đứng bên cạnh Vu Chiêu Đệ, anh dạng ch/ân rộng một chút để hạ thấp chiều cao của mình.

Trịnh Nhã Thu siết chặt điện thoại, nở nụ cười miễn cưỡng chụp hộ họ vài tấm ảnh.

Sau khi chụp xong thì trả điện thoại lại cho Lâm Thịnh.

“Mình chụp cho hai cậu vài tấm.” Vu Chiêu Đệ sợ Trịnh Nhã Thu cảm thấy mình bị cô lập nên đề nghị.

Lâm Thịnh mỉm cười: “Được, cầu còn không được.”

Trịnh Nhã Thu cẩn thận từng li từng tí đứng sát vào cánh tay của Lâm Thịnh, giơ tay hình chữ v và mỉm cười vô cùng hạnh phúc.

Những bạn khác kiểm tra xong cũng thi nhau chụp ảnh, một đám nhóc làm mặt quỷ giải trí, tách biệt hoàn toàn với cảm giác căng thẳng khi sắp thi đại học.

Hơn một giờ chiều, họ mới bắt xe buýt về trường.

Vu Chiêu Đệ chưa về nhà mà quay lại trường ôn tập, cô mở cửa căn phòng, tiếng quạt gió phần phật nhưng chỉ có một người cúi đầu học bài ở đó.

Sắp đến kỳ thi giữa kỳ, ngoại trừ kỳ thi đại học thì đây là lần thi cuối cùng tương đối quan trọng.

Chẳng mấy đã đến ba giờ, Vương Đạt Trì vừa đến phòng học đã thấy Vu Chiêu Đệ ngồi đó học bài.

Vu Chiêu Đệ thực sự rất chăm chỉ, có đôi khi cậu ta cũng không chăm bằng cô.

Lúc cậu ta còn nhỏ, bố mẹ bảo con nhà nghèo chỉ có đi theo con đường học hành mới có thể thay đổi vận mệnh, cho nên cậu ta luôn cố gắng đọc sách nhưng cậu ta cảm thấy mình thuộc dạng chăm chỉ có thừa nhưng thiên phú không bằng người ta.

Lúc nào thành tích của Vu Chiêu Đệ cũng vượt mặt cậu, từ tiểu học đến cấp ba vẫn như thế.

Bây giờ ngay cả người bình thường không thèm đọc sách như Lâm Thịnh cũng có thành tích tốt hơn cậu rất nhiều, cậu sợ mình không thi đỗ đại học.

Vương Đạt Trì thở dài một hơi rồi ngồi xuống học hành.



Ngày 20 tháng 4, tiết trời chuyển sang mát mẻ, chiều hôm qua họ vừa kết thúc kỳ thi giữa kỳ.

Mỗi lần thi kết thúc các bạn đều không có tâm trạng học hành, họ hò hét ầm ĩ trong lớp, mãi đến khi lão Cao vào lớp.

Thầy Cao thông báo có thành tích thi Nói tiếng anh rồi, ai có điều kiện thì tự mình tra trên mạng, nếu không có điều kiện thì chờ vài ngày nữa trường thống nhất sẽ in phiếu điểm.

Vu Chiêu Đệ quay đầu nhìn Lâm Thịnh: “Anh tra xong rồi đúng không?”

Lâm Thịnh gật đầu: “Hôm qua có điểm rồi, em muốn anh tra hộ không? Cho anh số báo danh và mật khẩu.”

Vu Chiêu Đệ viết số báo danh và mật khẩu lên một trang giấy.

Trước kia trường cấp cho họ mật mã ngẫu nhiên, thầy Cao bảo họ đổi lại một cái mật khẩu mà mình nhớ được nhưng cô không thể chạm vào cái máy tính trong nhà, thậm chí cô còn không thể vào phòng Vu Thành Tài huống chi là chạm vào máy tính cho nên cô chưa đổi mật khẩu.

Lâm Thịnh dùng điện thoại tra hộ cô, chốc cái đã có tin báo trả về, anh giơ cao tin báo cho Vu Chiêu Đệ xem.

Điểm tối đa là mười lăm, Vu Chiêu Đệ thì được 11 điểm, đến cô còn thấy vô cùng ngạc nhiên, cô cứ tưởng mình chỉ được năm hay sáu điểm, cô biết giọng nói của mình nặng đến nhường nào, đối với cô 11 điểm đúng là kinh hỉ.

“Nhã Thu, cậu có muốn Lâm Thịnh tra hộ cậu không?’

Trịnh Nhã Thu: “À ừ, mình đang định nói.

Lâm Thịnh anh cũng tra hộ em đi.”

Năm phút sau, Lâm Thịnh tra xong thì đưa điểm số mình tra được cho Trịnh Nhã Thu xem.

Chỉ có 6 điểm? Trịnh Nhã Thu cúi gằm mặt trong nháy mắt, cô ấy xoay người lại, mình kém Vu Chiêu Đệ 5 điểm, tất cả mọi thứ đều kém hơn Vu Chiêu Đệ.

Có rất nhiều bạn học chạy đến nhờ Lâm Thịnh tra điểm hộ vì anh là người duy nhất mang điện thoại đến lớp, còn là điện thoại smartphone có thể lên mạng.

Trong lớp có rất hiếm bạn có điện thoại, chỉ có ba bốn người còn là loại điện thoại cục gạch, chỉ có thể gọi điện và gửi tin nhắn.

Một lần tra điểm tốn 2 tệ tiền phí tin nhắn nhưng Lâm Thịnh không để ý chút tiền lẻ ấy, ai đến anh cũng không từ chối, tờ giấy trắng trên bàn viết đầy số báo danh và mật khẩu của các bạn.

Sau khi tra xong và nói điểm số cho họ, anh lười biếng nằm bò lên bàn, chọc chọc lưng Vu Chiêu Đệ: “Em muốn biết anh được bao nhiêu điểm không?”

Thật ra Vu Chiêu Đệ rất tò mò không biết Lâm Thịnh thi được bao nhiêu điểm nhưng cô không dám hỏi anh, thấy anh chủ động nhắc đến cô mỉm cười gật đầu.

Lâm Thịnh viết số 14 lên tờ giấy trắng sau đó còn viết thêm chữ +1 ở phía sau.

15 điểm, điểm tối đa.

Ban đầu Vu Chiêu Đệ kinh ngạc sau đó cô im lặng vỗ tay cho anh, thực lực của anh đáng giá có được số điểm này, cô có thể thi được 11 điểm cô còn phải cảm ơn anh vì ngồi bên cạnh trả lời to đáp án.

Lâm Thịnh xoa đầu cô, ra hiệu cho cô học tiếp đi.

Khoảng một tuần sau, tất cả kết quả thi giữa kỳ đều có rồi, Lâm Thịnh vẫn đứng nhất với số điểm là 723 điểm, Vu Chiêu Đệ đứng thứ hai, điểm số cao hơn trước là 636 điểm, thứ ba là Vương Đạt Trì, 546 điểm, cơ bản mười vị trí đầu tiên không có gì thay đổi, lần này Trịnh Nhã Thu xếp thứ chín, 389 điểm.

Vu Chiêu Đệ cảm thấy đề thi lần này dễ hơn, bài toán cuối cùng cô cũng có thể làm ra một ý cho nên cô mới đạt điểm cao như thế, không biết lần thi đại học này đề sẽ khó hơn hay là dễ hơn..