Mùa Hoa Không Về Lại

Chương 50



Làm xong việc đã là 6h rưỡi tối, muộn hơn nửa tiếng so với mọi ngày.

Vu Chiêu Đệ ra khỏi tòa nhà công ty mới phát hiện ngoài trời đang mưa nhỏ, sắc trời mờ tối.

Cô che ô đi tới trạm tàu điện ngầm, đi được nửa đường thì bỗng nhiên mưa trở nên nặng hạt hơn.

Cô đành phải chạy vào trung tâm thương mại bên cạnh để trú mưa.

Trước cửa chính cũng có không ít người cũng đang đứng trú mưa như cô, trên sàn nhà ướt nhẹp, lênh láng nước.

Mưa to không thể tạnh trong chốc lát, Vu Chiêu Đệ đi vào trong trung tâm thương mại xem thử.

Sắp tới sinh nhật của Hứa Anh Mai rồi, vừa lúc có thể tìm xem có đồ gì mua tặng cho chị ấy hay không.

Cô đi dạo qua hai cửa hàng quần áo, sau đó rẽ vào một cửa hàng bán túi xách.

“Kính chào quý khách, quý khách cứ thoải mái xem ạ.”

Vu Chiêu Đệ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Nhã Thu.

“Chiêu Đệ…” Trịnh Nhã Thu lẩm bẩm.

Vu Chiêu Đệ đỏ hoe mắt.

Cô rời khỏi thôn cũng mất liên lạc với người bạn duy nhất của mình, thậm chí cô còn đi mà không nói lời nào: “Nhã Thu, tớ…”

Trịnh Nhã Thu thu lại vẻ mặt khiếp sợ, chủ động ôm lấy Vu Chiêu Đệ: “Tớ còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện, cậu không biết tớ sợ như thế nào đâu, cậu cứ như vậy mà không thấy đâu nữa.”

“Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý.”

Hai người ôm nhau khóc lên.

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn họ với ánh mắt kỳ quái.

Trịnh Nhã Thu nhìn thấy có khách mới bước vào, lau nước mắt rất nhanh: “Chiêu Đệ, tớ còn phải làm việc, không thì cậu cho tớ số điện thoại đi, chúng ta hẹn lúc nào đó gặp mặt.”

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Vu Chiêu Đệ bảo cô ấy sau khi tan làm thì gọi điện thoại cho cô.

Trịnh Nhã Thu gật đầu đồng ý, Vu Chiêu Đệ đi khỏi cửa hàng, không quấy rầy Trịnh Nhã Thu làm việc.

Mưa khoảng một giờ đồng hồ mới nhỏ đi, Vu Chiêu Đệ cảm thấy đã gần tạnh mới che ô rời khỏi trung tâm thương mại, đi đến ga tàu điện.

Khoảng 11h rưỡi đêm cô mới nhận được điện thoại của Trịnh Nhã Thu.

Hai người trò chuyện hơn 1 tiếng.

Vu Chiêu Đệ biết được Trịnh Nhã Thu tốt nghiệp trước cô 1 năm, cô ấy học ở một trường dạy nghề ở thành phố Tấn.

Bởi vì học ở trường dạy nghề, trình độ học vấn không đủ, mà rất nhiều công ty lại chỉ tuyển nhân viên có bằng đại học chính quy nên cô ấy không tìm được công việc phù hợp, vì vậy phải đi làm nhân viên bán hàng.

Vu Chiêu Đệ hiếm khi vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Trịnh Nhã Thu chỉ có 2 ngày nghỉ một tháng, lại không phải là ngày cuối tuần.

Ngày nghỉ của cô ấy vào thứ hai, khi mà lượng người đi mua sắm ít hơn bình thường.

Nhưng thứ 2 Vu Chiêu Đệ phải đi làm, Trịnh Nhã Thu hẹn cô ra ngoài nên cô đành xin nghỉ nửa ngày.

Vu Chiêu Đệ đi đến quán cà phê Trịnh Nhã Thu hẹn, cảm thấy hơi lạ lùng.

Quán cà phê này nhìn cũng biết là rất sang trọng, trang trí đẹp mắt, khách tới cũng không nhiều.

Trịnh Nhã Thu chưa đến.

Vu Chiêu Đệ để túi xuống, lật xem thực đơn.

Một tách cà phê bình thường cũng có giá 80 tệ.

Bình thường cô và Hứa Anh Mai đều rất tiết kiệm, lương một tháng cũng không nhiều, trừ đi tiền nhà, tiền điện nước và tiền ăn hàng ngày cũng chỉ còn dư lại khoảng 2 – 3000 tệ.

Tiền thuốc men khám bệnh các loại cũng mất kha khá, cô đi làm 2 năm rồi nhưng mới chỉ tiết kiệm được khoảng 8000 tệ, không chừng chỉ một lần ốm nặng là sẽ tiêu hết.

“Chiêu Đệ, cậu đến sớm vậy, không phải tớ hẹn cậu lúc 3h sao?”

Trịnh Nhã Thu mặc một chiếc váy dài không tay, trang điểm tỉ mỉ.

Cô ấy ngồi xuống đối diện Vu Chiêu Đệ.

Vu Chiêu Đệ giải thích cô từ công ty đến thẳng đây nên rất thuận lợi.

“Cậu muốn uống gì thì cứ gọi, tớ mời.”

Vu Chiêu Đệ vội vã xua tay: “Không không không, để tớ mời cậu.

Hai ta hiếm khi mới hẹn gặp nhau được một lần, lần sau cậu lại mời.

Sau khi ăn xong chúng ta có đi dạo phố không?”

“Đương nhiên đi chứ, tớ biết một trung tâm thương mại lớn ở gần đây, tớ chưa từng đi dạo phố với cậu đâu.” Trịnh Nhã Thu cười nói: “Chúng ta đã không gặp nhau 7 năm rồi, lần trước trong điện thoại tớ không dám hỏi, cậu có khỏe không? Có bạn trai chưa?”

Chiêu Đệ 7 năm nay đều không trở về thôn, cô ta cũng không có phương thức liên lạc của cô.

Cô ta chỉ biết cô học đại học công nghiệp Hoa Châu nhưng cô ta chưa từng nghe qua đại học này, phải lên mạng tra thử mới biết.

“Tốt lắm, tạm thời chưa có bạn trai.”

Trịnh Nhã Thu nhìn Vu Chiêu Đệ, cảm thấy cô đúng là sống rất tốt.

Bây giờ cô đã trở thành thành phần trí thức, tiền lương không thấp.

Cô ta đã thử tìm hiểu về công ty của Vu Chiêu Đệ, là một công ty lớn.

Không giống với cô ta, chỉ có thể làm nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại, lương chỉ đủ trả tiền thuê nhà và điện nước.

Nhân viên lại gần hỏi hai người muốn gọi gì, Trịnh Nhã Thu cầm menu gọi một ly cà phê và hai món bánh ngọt.

Vu Chiêu Đệ vừa mới ăn cơm trưa xong, không đói, vì vậy chỉ gọi một ly cà phê.

Hai người trò chuyện rất nhiều, nói tới những chuyện của bạn học và chuyện ở trong thôn.

Trịnh Nhã Thu còn nhắc tới Lâm Thịnh: “Cậu có tin tức của Lâm Thịnh không, bây giờ anh ấy thế nào?”

Tay Vu Chiêu Đệ cầm cà phê khựng lại.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học liền thay đổi phương thức liên lạc, những người từng thêm QQ với Wechat ở đại học đều xóa bỏ.

Phương thức liên lạc của Lâm Thịnh lúc đó lưu trên điện thoại của cô hiện tại cũng không còn, danh bạ điện thoại đã không còn cái tên Lâm Thịnh.

Thực ra chỉ là lừa mình dối người mà thôi, tất cả phương thức liên lạc của Lâm Thịnh cô đều ghi nhớ, không cần phải lưu vào danh bạ.

Về việc bây giờ anh thế nào, lần trước vội vã thoáng nhìn thấy anh ở ga tàu, khi đó anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong bộ vest đen, cả người phong độ và sang trọng.

Cô biết nhất định anh sống rất tốt, huống hồ anh vẫn luôn ưu tú như vậy.

“Tớ không có liên lạc với anh ấy.”

Trịnh Nhã Thu đáng tiếc mà “à” một tiếng.

Hai người ngồi trong quán cà phê nửa tiếng mới đứng dậy, đi đến trung tâm thương mại mà Trịnh Nhã Thu đã nhắc.

Khi vào cửa hàng đầu tiên, Vu Chiêu Đệ nhìn thoáng qua quần áo bên trong, ngạc nhiên đến mở to mắt.

Một bộ quần áo ở đây cũng có giá đến 3000 tệ.

Cô đi tới bên cạnh Trịnh Nhã Thu: “Quần áo ở đây đắt quá, cậu muốn mua thật à?”

“Hàng hiệu thì dĩ nhiên là đắt rồi, phụ nữ nên bỏ tiền để chăm chút cho bản thân mình.

Cậu không có bạn trai cũng bởi vì cậu không chú trọng ăn mặc, phụ nữ cần phải hiểu được điều quan trọng này.

Hai ta đều là người từ quê ra, thực sự nếu không chú trọng việc ăn mặc thì người khác sẽ coi thường mình.” Trịnh Nhã Thu không nhìn Vu Chiêu Đệ, tiếp tục chọn quần áo.

Vu Chiêu Đệ nhíu mày, cái này với việc từ đâu tới thì có liên quan gì.

Nhưng cô nhìn thấy Trịnh Nhã Thu đang đi dạo vui vẻ thì cũng không nói thêm gì nữa, im lặng đi theo cô ta.

Hai người dạo phố từ hơn 4h chiều đến tận 7h mới đi ăn cơm tối.

Trịnh Nhã Thu mua một cái túi hàng hiệu giá 5000 tệ và một cái váy giá 2000 tệ, gần bằng một tháng tiền lương của cô.

Ở tầng một của trung tâm thương mại có một cửa hàng KFC, hai người liền quyết định ăn tối luôn ở đó.

Bữa ăn này vẫn là Vu Chiêu Đệ trả tiền, cô nghĩ Nhã Thu đã tốn nhiều tiền mua quần áo và túi xách như vậy nên không muốn để cô ấy tốn kém thêm nữa.

Lúc đợi nhân viên mang đồ ăn lên thì Đỗ Hạo Vũ gọi điện thoại tới.

Trịnh Nhã Thu liếc nhìn thấy tên trên điện thoại, ngạc nhiên: “Đỗ Hạo Vũ? Cái tên này rất quen, lớp mình ngày trước cũng có một người hay đánh nhau tên là Đỗ Hạo Vũ phải không? Tết âm lịch mấy năm trước tớ còn gặp cậu ta ở trong thôn.”

“Chính là cậu ấy, giờ cậu ấy ở thành phố Tấn.” Vu Chiêu Đệ nhận điện thoại.

Đỗ Hạo Vũ nói cậu ta chở hàng đúng lúc qua khu La Dương, hỏi cô có đi ăn cơm cùng không.

Vu Chiêu Đệ nói bây giờ đang ăn cơm với Trịnh Nhã Thu, hai người nói chuyện thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Trịnh Nhã Thu trợn mắt: “Đúng là Đỗ Hạo Vũ học cùng bọn mình từ nhỏ đến lớn đó hả? Hai người… sao lại liên lạc với nhau?”

Vu Chiêu Đệ kể đơn giản chuyện đã xảy ra giữa họ.

“Cho nên bây giờ Đỗ Hạo Vũ tự mở một công ty vận chuyển hàng hóa?” Trịnh Nhã Thu không ngờ người mà cô ta từng coi thường nhất cũng tự mở được công ty, giọng nói bỗng rất chói tai.

Từ nhỏ Đỗ Hạo Vũ đã không có thành tích học tập tốt, thuộc loại người không bao giờ chịu đọc sách, thi thố bình thường cũng không ra gì.

Tin tức được nghe nhiều nhất về cậu ta chỉ là lại đánh nhau với người nào đó.

Cô ta đã nghĩ Đỗ Hạo Vũ có lẽ sẽ vì đánh người mà phải trải qua quãng đời còn lại trong tù.

Không ngờ cậu ta có thể mở một công ty ở thành phố Tấn, cho dù chỉ là một công ty vận tải nhỏ nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với cô và đại đa số bạn học đang làm công nhân khác.

Trịnh Nhã Thu từ từ nắm chặt tay, trong lòng hơi mất thăng bằng.

Vu Chiêu Đệ không hiểu vì sao Trịnh Nhã Thu lại kinh ngạc như vậy.

Đỗ Hạo Vũ học cấp ba xong liền đi làm, ít nhất cũng ra xã hội sớm hơn cô 4 năm. Cô cảm thấy cậu ta hiểu biết rất rõ về người về đời, trong một tháng này cô tiếp xúc nhiều hơn với Đỗ Hạo Vũ, cũng hay nói chuyện phiếm trên Wechat với cậu ta, còn nói nhiều hơn 12 năm bọn họ làm bạn học cộng lại nên đã cảm nhận rõ được điều đó.

Đỗ Hạo Vũ có thể được như bây giờ chính là do cậu ta phấn đấu nỗ lực, cậu ấy vừa kiên cường vừa dũng cảm tiến lên, con người cũng rất rộng lượng.

Tuy rằng lúc đi học cậu ấy không giỏi nhưng không có nghĩ là cậu ấy không thể thành công.

Sau đó, vẻ mặt Trịnh Nhã Thu không còn vui vẻ được nữa.

Hai người không ở cùng đường, sau khi ăn cơm tối xong liền chia tay.

Khi Vu Chiêu Đệ về đến khu La Dương thì nhìn thấy một chiếc xe tải lớn ở bên đường.

Cô nhận ra đó là xe của Đỗ Hạo Vũ nên đi tới.

Chỗ lái xe không có ai.

“Chiêu Đệ…” Có giọng nói phát ra từ đằng sau, cô quay đầu lại.

Đỗ Hạo Vũ đang uống trà sữa, hiếm khi nào cậu ta không mặc áo ba lỗ như hôm nay.

“Cậu thích uống trà sữa à?”

Trán Đỗ Hạo Vũ đầy mồ hôi.

Cậu ta đang ngồi bên quán trà sữa hưởng quạt mát, nhìn thấy Vu Chiêu Đệ mới chạy ra.

Cậu cười ngượng ngùng: “Không phải, cơm tối hôm nay hơi mặn nên tớ mới muốn uống đồ ngọt.

Cậu muốn uống không? Tớ mời.”

“Không cần đâu, tớ không khát.”

“Lúc xế chiều tớ có chở hàng sang bên này, vừa lúc đến giờ cậu tan làm nên mới hẹn cậu đi ăn tối, không ngờ cậu lại đi ăn với Trịnh Nhã Thu.”

Vu Chiêu Đệ ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Cậu vẫn nhớ Nhã Thu?”

“Đương nhiên, trước đây không phải cậu luôn đi cùng với cậu ta sao.

Cậu ta cũng làm việc ở thành phố Tấn à?” Đỗ Hạo Vũ đi đến bên cạnh cô, hai người ăn ý đi vào trong khu La Dương.

“Đúng vậy, nghe nói Vương Đạt Trì cũng làm việc ở đây.

Cậu nhớ Vương Đạt Trì không, ngày trước là lớp trưởng lớp mình đó.

Cậu ấy bây giờ là một lập trình viên.”

Đỗ Hạo Vũ yên lặng nghe Vu Chiêu Đệ nói, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.

Đến dưới nhà, Vu Chiêu Đệ nói gặp lại với cậu ta rồi xoay người mở cửa.

Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại quay đầu lại, nhìn Đỗ Hạo Vũ, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?”

Vu Chiêu Đệ cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, lắc đầu: “Không có gì, cậu… lái xe cẩn thận, về đến nhà thì nhắn cho tớ.”

Hết chương 50.

- -----oOo------