Lưu Kiến Văn úp một bát mì, mở nắp vừa ăn vừa ngắm đường phố tấp nập bên ngoài cửa sổ. Hơi nóng từ bát mì bay lên, phả thẳng vào mặt anh.
Một năm qua anh mắc kẹt trong cuộc sống như vậy, một tuần trừ những buổi lên lớp, hầu hết thời gian anh đều "một mình": ăn một mình, tập thể dục một mình, đi mua đồ một mình,... Nếu không có Vương Triêu vài ba hôm lại đến anh có lẽ đã thành người tự kỉ luôn rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, anh thở dài đứng dậy, Vương Triêu lại đến rồi.
Cánh cửa bật mở, chàng trai dáng người mảnh khảnh cầm theo một cái túi đồ to đúng cười ngả ngớn vẫy tay chào anh.
Chưa để anh kịp nói câu gì Vương Triêu đã ngăn lập tức phi thẳng vào nhà, vứt túi đồ lên bàn rồi nằm dài ra sofa.
Vẫn như mọi khi, Vương Triêu là người ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn. Lưu Kiến Văn một năm nay đã lười thành quen, chỉ hôm nào y đến mới ăn uống một bữa đàng hoàng.
Thành ra Vương Triêu là bạn thân mà cứ như bảo mẫu được anh thuê về nhà.
Cơm nước xong hai người bàn nhau về việc đặt vé máy bay.
Kì hạn du học của anh và y giống nhau đều có thời gian 1 năm rưỡi, bây giờ chỉ còn chừng mười ngày nữa sẽ có thể về nước.
Học bạ cũng đã được gửi về từ vài hôm trước.
Mấy ngày nay anh và Vương Triêu cũng chẳng thèm đến trường nữa cứ ở nhà mãi thế thôi.
"Cậu không định thông báo cho fan biết mình chuẩn bị về nước đấy à." Vương Triêu biếng nhác tựa đầu lên vai anh nói.
Lưu Kiến Văn lấy một quả nho đút vào mồm y "Mấy ngày nữa thông báo cũng chưa muộn."
Vương Triêu nheo nheo mắt, vẻ mặt tinh ranh "Tớ muốn cậu làm luôn cơ."
Anh thở dài bất lực mở máy lên, hiếm hoi đăng bài lên instagram, nội dung cũng chỉ ngắn gọn vài từ "Thứ hai tuần sau sẽ hội ngộ cùng mọi người."
Bên dưới bài đăng fan của anh đã ngay lập tức gửi cả ngàn bình luận bày tỏ sự vui mừng.
"Vợ nhỏ của Văn Văn: Chị em ơi chồng tui cuối cùng cũng về rồiii ♡(> ਊ<)♡"
"Mặt trời nhỏ: lầu trên nói gì đó ai là chồng của cô, chồng của tôi mới đúng!"
"Văn ca ca lười ăn sáng: Huhu cuối cùng ca ca cũng nhớ ra mật khẩu instagram rồi, chúc ca ca bay về thuận lợi."
"Đàn em của Văn ca: Đạika về rồi thì nhớ ra bài hát mới đó, nhớ chết mất ༎ຶ‿༎ຶ."
30000+ cmt khác....
Chưa đầy một tiếng sau "Lưu Kiến Văn về nước" lập tức trở thành tin hot.
- ---------------
Nghiêm Hạo Nhiên thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại "Cậu ấy trở về rồi."
Sau lưng cậu là tiếng các bạn học trong lớp đang thảo luận.
"Ấy Lưu Kiến Văn sẽ lại học lớp chúng ta chứ?" Một bạn học lên tiếng.
Cao Nguyệt Minh phấn khích trả lời "Chắc chắn là như vậy rồi, đi từ đâu thì phải quay lại đó chứ."
Dừng một lúc Cao Nguyệt Minh lại nói tiếp: "À nghe nói cậu ấy có người yêu rồi, cậu ấy và người đó đi du học cùng nhau bây giờ cũng trở về cùng nhau thì phải. Còn có ảnh chụp hai cậu ấy ở trung tâm thương mại luôn cơ, trông thật sự rất đẹp đôi nha, người kia còn là thiếu gia nhà giàu, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó mà."
Nghiêm Hạo Nhiên nghe thấy vậy, cơ thể cứng đờ, nội tâm cậu dậy sóng dữ dội.
"Cậu ấy có người yêu rồi sao?"
"Mình đang mong chờ điều gì chứ? Cậu ấy đẹp như vậy, ưu tú như vậy, mình.... không xứng."
Lý trí tự chấn tĩnh là không được động đến đời tư của anh nhưng tay của cậu lại đang lướt tìm thông tin người yêu tin đồn của anh.
Đập vào mắt Nghiêm Hạo Nhiên là hình ảnh người cậu yêu cùng một người con trai đang thân mật lựa quần áo.
"Là con trai sao?" Cậu lẩm bẩm, trong đầu là cả ngàn câu hỏi.
"Ha. Thì ra là vậy, cậu ấy có thể yêu con trai nhưng không thể là mình, thì ra là không phải do giới tính, là do mình không thể với tới, là gia cảnh mình tầm thường, mình quả thực không xứng." Nghiêm Hạo Nhiên như xụp đổ, vội vàng chạy vào kho dụng cụ.
Cậu như phát điên, tại sao chỉ có cậu là không được? Tại sao người con trai khác có thể ở bên cạnh anh? Tại sao? Tại sao chỉ có cậu là bị ngăn cản, chỉ có mình cậu là bị phản đối? Nhìn xem, người đó với anh nhìn hạnh phúc biết bao nhiêu, mà bà của anh đang ở chỗ nào, lão phu nhân sao không tới ngăn cản?
Nước mắt cậu rơi lã chã, cậu thực sự không hiểu, cũng không muốn hiểu sự thật là do không "môn đăng hộ đối" chứ chẳng phải là do giới tính gì hết.
Những suy nghĩ ích kỉ cứ len lỏi trong đầu Nghiêm Hạo Nhiên, cậu muốn chàng trai kia giống cậu, cũng bị ngăn cản, cũng bị ép rời xa anh.
Cậu đấm mạnh lên tường để phát tiết, nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Minh Viễn đứng bên ngoài nhìn vào trong kho dụng cụ, Nghiêm Hạo Nhiên khóc, y vẫn đứng đó, mãi một lúc lâu sau mới quay người rời đi.
Cậu ở trong phòng cũng từ từ bình tĩnh lại, mở cửa bước ra ngoài.
Hôm nay thời tiết tệ thật, trời lại bắt đầu mưa xối xả, lạnh lẽo... Cậu bé hồn nhiên dường như cũng trưởng thành rồi.