Mùa Xuân Của Ngài Cá Sấu

Chương 2



Nghiêm Mạc nghi ngờ, hồi tưởng lại quỹ sinh hoạt của hắn trong hai ngày nay.

Hắn chỉ thức đêm viết bản thảo, loại bàn phím sử dụng cũng là loại bàn phím Slien, không tạo ra bất kỳ hành động tạp âm nào.

"Hai ngày nay không phải tôi. " Nghiêm Mạc nói.

Không phải sao? Hạ Giác trầm tư, còn chưa kịp đáp lời, thím Tiền liền từ phía sau vọt lên.

Thím Tiền đứng cách cửa khoảng một thước, chỉ tay vào Nghiêm Mạc mắng: " Tên tiểu tạp chủng này! Vẫn còn không chịu thừa nhận?"

"Hai ngày trước tới tìm cậu, cậu không nói mấy lời này."

"Hôm nay sao lại đổi cách nói chuyện rồi, thật không biết xấu hổ!"

"Ngày nào cũng ầm ĩ không cho người già chúng tôi ngủ, sức khỏe người già vốn không tốt, cậu hành hạ như thế... có phải không muốn chúng tôi sống nữa không!"

"Tôi thấy cậu không cha không mẹ mới làm ra chuyện này, tiểu tạp chủng có mẹ sinh không có mẹ dạy!"

Thím Tiền càng nói càng khó nghe, Hạ Giác cũng nghe không nổi nữa.

"Thím Tiền, trước tiên đừng kích động, chuyện này để cháu giải quyết nhé?"

"Nếu như thím còn kích động, thím có thể về trước, cháu xử lý xong ở bên đây sẽ cho thím câu trả lời."

Nghiêm Mạc không để ý thím Tiền, đối diện trước Hạ Giác nói: "Tôi vừa chuyển tới mấy hôm, buổi tối bận rộn thu dọn đồ đạc, âm thanh chắc hơi lớn."

"Nhưng buổi tối tôi chỉ sử dụng máy tính, không làm gì phát ra tiếng động mạnh cả."

Thím Tiền nhìn dáng vẻ nói lý lẽ của Nghiêm Mạc, cảm thấy đây là một người dễ bắt nạt.

Cho nên lúc này bà tiến lên, lướt qua Hạ Giác túm lấy Nghiêm Mạc, trong miệng còn nói mấy từ linh tinh thô tục như "Khốn kiếp " "Tên lừa đảo."

Hạ Giác thấy không ổn, vội tới cản bà.

Kết quả không nghĩ rằng sức lực thím Tiền mạnh đến kỳ lạ, không giống bà lão lớn tuổi chút nào.

Hạ Giác bị thím Tiền kéo vào trong nhà cùng Nghiêm Mạc.

Nghiêm Mạc phản ứng rất nhanh, lui về sau mấy bước, nghiêng người tránh khỏi, trong khi thím Tiền thì lão đảo rồi té xuống đất.

Nghiêm Mạc mới nãy vừa ngăn cản tầm mắt Hạ Giác đã biến mất, khiến Hạ Giác thấy rõ chậu hoa trên bệ cửa sổ.

Hiểu biết của Hạ Giác về thực vật không nhiều, chẳng qua là kinh ngạc Nghiêm Mạc ngược lại không hề lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn, cư nhiên lại còn có loại sở thích kiên nhẫn vun đắp bồi dưỡng như vậy.

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Ôi! Bắt nạt người già!"

"Có còn thiên lý hay không!"

Giọng nói Thím Tiền khiến Hạ Giác tỉnh táo.

Cũng không biết thím Tiền thực sự xảy ra chuyện hay là giả thành dáng vẻ thương tật, ôm bụng ngang ngươc gào khóc trước cửa nhà Nghiêm Mạc.

Hạ Giác cảm giác đầu của cậu bắt đầu đau trở lại, nhưng cậu lại không có cách mặc kệ được.

Hạ Giác ngồi xổm người xuống đỡ thím Tiền: "Thím Tiền, thím bị thương sao? Nếu như bị thương không thoải mái, chúng ta đi bệnh viện."

"Không được! Hạ Giác cậu thấy đó, là nó đẩy tôi, chuyện này nó phải chịu trách nhiệm!"

Thím Tiền bắt đầu mở mắt nói lời bịa đặt, còn muốn lôi kéo Hạ Giác đứng về phía bà.

"Thím Tiền, bên cháu có camera, nếu thím quả thật có vấn đề, chúng cháu sẽ cung cấp đoạn phim cho cảnh sát, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho thím."

Hạ Giác chỉ chỉ camera trên ngực mình.

"Thím xem bây giờ còn cần đến bệnh viện không?"

Thím Tiền sao lại nghe không ý tứ của Hạ Giác, lập tức lật mặt, nắm tay Hạ Giác đứng dậy.

"Ôi trời, tôi không sao, chỉ không cẩn thận té thôi."

Vẻ mặt Hạ Giác không đổi, trong lòng thầm cười khinh.

Bà lão này không làm diễn viên thật là đáng tiếc.

Sau khi đợi thím Tiền bình tĩnh, Hạ Giác tiếp tục hướng Nghiêm Mạc hòa giải.

"Được, tôi hiểu tình huống đại khái rồi, xin lỗi vì đến quấy rầy gây bất tiện cho anh."

"Nếu rảnh, anh có thể cùng tôi đi về công ty một chuyến không?"

"Bên tôi đi xem camera, tra rõ tình hình thật sự."

Khu dân cư Vạn Hằng được trang bị camera giám sát ở lối vào, thế nên chỉ cần camera không hỏng, thím Tiền có thể cung cấp thời gian chính xác, là có thể điều tra rõ rốt cuộc là nhà ai làm ồn mấy hôm nay.

"Nói sớm không phải tốt hơn sao? Thiệt là... " thím Tiền lại oán trách, "Giới trẻ, thật không làm chuyện gì ra hồn."

Hạ Giác không để ý, lẳng lặng nhìn Nghiêm Mạc đợi chờ câu trả lời.

Nghiêm Mạc gật đầu, đổi giày, cầm chìa khóa cùng Hạ Giác và thím Tiền đi đến công ty.

Đến văn phòng chính, sau khi Hạ Giác xem camera giám sát phát hiện, âm thanh thím Tiền nghe được thật ra là tên bợm nhậu cách Nghiêm Mạc hai phòng phá cửa tạo thành.

Nghiêm Mạc quả nhiên là bị oan uổng.

Hạ Giác trước tiên chủ động nói xin lỗi, sau đó nhìn về phía thím Tiền, mong thím Tiền cũng cho Nghiêm Mạc một lời xin lỗi, suy cho cùng đổ oan người khác, còn vô duyên vô cớ qua nhà người ta khóc lóc om sòm.

Dĩ nhiên, Hạ Giác không nói rõ mấy lời ăn vạ phía sau, nhưng vẫn nói bóng nói gió trách móc thím Tiền một phen.

"Hả, cậu nói chuyện này hả, cậu thấy được thủ phạm làm ồn sao!"

"Mặc dù tôi trách lầm người, nhưng chuyện này sao lại trách tôi được?"

"Còn không phải là trách đám tầng trên này om sòm, không để người ta ngủ,."

"Công ty các người cũng vậy, tôi tìm mấy người giải quyết chuyện này, kết quả ngược lại muốn tôi xin lỗi, lý lẽ ở đâu!"

"Tôi mới là người bị hại đây này!"

Thím Tiền mạnh miệng như cũ, kiên quyết không xin lỗi, ngược lại sòng sọc mắng tất cả mọi người một trận.

"Không cần đâu."

Hạ Giác còn muốn nói tiếp, lại bị Nghiêm Mạc ngăn cản.

Thím Tiền cũng ngại ngùng lui xuống, chung quy vẫn là những người này muốn bà xin lỗi, liền tìm cớ chuồn mất.

Trước khi đi, vẫn không quên nói với Hạ Giác: "Cậu nhớ nói lại cho nhà bên kia, tôi không muốn nghe thêm tiếng ồn nào nữa đâu đấy."

"Nhà bọn họ nếu như còn phát ra động tĩnh lớn như vậy, tôi còn tìm công ty mấy cậu dài dài."

Hạ Giác gật đầu, nói đây là bổn phận, sẽ xử lý tốt.

Sau khi thím Tiền đi, Hạ Giác lại lần nữa nói xin lỗi với Nghiêm Mạc.