Mùa Xuân Của Ngài Cá Sấu

Chương 4



Hắn có thể một ngụm nuốt trọn

Nghĩ đến đây, Nghiêm Mạc cảm thấy có chút đói.

Nghe theo yêu cầu của Hạ Giác, ông chú đem tiền trả lại cho Nghiêm Mạc.

Trong đầu Nghiêm Mạc đột nhiên vang lên lời nói của con gấu mèo thối tha suốt ngày chỉ biết thúc giục hắn nộp bản thảo.

"Làm người vẫn nên có qua có lại thì mới tốt."

"Nghiêm Mạc, dù sao giỏ măng tươi này động vật ăn thịt nhà ngươi cũng không thích ăn cho lắm, không bằng biếu cho người đi trước là ta đi."

Câu kế tiếp đối với Nghiêm Mạc cũng không quá quan trọng..

Cũng là bốn chữ "Có qua có lại", khiến Nghiêm Mạc cảm thấy xúc động.

Đi cùng Hạ GIác một lúc, Nghiêm Mạc dừng bước lại nói: "Hạ Giác, để tỏ lòng lòng biết ơn, tôi mời cậu ăn cơm."

Hạ Giác mới vừa rồi vẫn còn nghi ngờ, Nghiêm Mạc sao lại cứ đi theo mình.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Nghiêm Mạc cũng ở khu này, cậu sao lại ngớ ngẩn quên mất chuyện này cơ chứ.

Câu hỏi của Nghiêm Mạc khiến Hạ Giác kinh ngạc.

"Mời tôi ăn cơm? " Hạ Giác mở to hai mắt nhìn về Nghiêm Mạc cao hơn mình một cái đầu đang đứng bên cạnh, thoạt nhìn không giống nói giỡn, "Không cần, lúc nãy anh muốn mua cây giống cà chua cũng không đủ tiền mà."

"Tôi vốn là nhân viên quản lý nhà đất, anh là chủ hộ, tôi giúp đỡ phục vụ anh là chuyện tất yếu."

"Cậu giúp tôi hai lần. " Lời nói của Nghiêm Mạc rất chân thành.

Gì chứ... lần trước cũng tính sao?

Lần nọ Hạ Giác cảm giác mình giống tên quấy rối làm phiền chỗ ở của người khác hơn.

Hạ Giác gãi gãi đầu, có phần chột dạ.

"Như vậy đi, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm, cũng không cần để ý chuyện ai mời ai."

"Hôm nay không được, lát nữa tôi còn có việc phải làm."

Tùy tiện lấy cớ lừa gạt Nghiêm Mạc, Hạ Giác đánh bài chuồn.

Nhưng Nghiêm Mạc lại cho là thật, bây giờ quan hệ của hắn và Hạ Giác, cho là bạn bè đi.

Ừ đúng, loại bạn tốt này.

Dẫu sao Hạ Giác gặp chuyện bất bình hắn cũng sẽ rút đao tương trợ.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Nghiêm Mạc tốt hơn đôi phần, khóe môi khẽ nhếch.

Mà lần thứ ba Hạ Giác thấy Nghiêm Mạc, là vào một buổi tối tan làm.

Lúc ấy sắc trời chuyển đen, đèn đường khu dân cư đều đã sáng.

Hạ Giác đi ngang qua ngã ba, bắt gặp một thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi xổm tìm đồ, đến gần mới phát hiện là Nghiêm Mạc.

"Nghiêm Mạc?"

"Anh đang tìm gì vậy?"

Nghe được tiếng nói của Hạ Giác, Nghiêm Mạc đứng lên.

Bây giờ không giống như trước, trước kia Nghiêm Mạc vẫn đeo trên mặt một gọng kính đen, lúc này mắt kính đã bị nắm chặt trong tay.

Dáng vẻ của Nghiêm Mạc khi không đeo kính hình như có phần dữ tợn hơn, khí chất cấm tới gần khi không mở miệng của hắn quả thật dọa người.

Nhưng Hạ Giác chung đụng Nghiêm Mạc quá hai lần cũng không thấy quá đáng sợ nữa, biết rõ tên này chỉ có vẻ ngoài dọa người thôi.

Chứ thật ra bên trong còn có chút ngốc nghếch...

Dĩ nhiên lời này Hạ Giác không dám nói trước mặt Nghiêm Mạc, cậu chỉ lén lút nghĩ thầm mà thôi.

Nghiêm Mạc xòe tay, lộ ra mắt kiếng.

Lúc này Hạ Giác mới phát hiện chỉ còn gọng kính đen, tròng kính bên trái không cánh mà bay mất tiêu rồi.

"Bị người ta đụng trúng, mắt kính bị rớt xuống đất."

"Tròng kính không biết lăn đi đâu, chắc là văng gần đây."

Nghe Nghiêm Mạc nói, Hạ Giác gật đầu: "Tôi giúp anh tìm."

Hạ Giác xổm người xuống, chẳng bao lâu ở bụi cỏ ven đường tìm lại được.

Hạ Giác nhặt tròng kính, mở đèn pin trên điện thoại soi xuống.

"Tròng kính xước rồi, không thể dùng nữa."

Hạ Giác bất đắc dĩ nói, đem tròng kính trả lại cho Nghiêm Mạc.

Nghiêm Mạc nhờ ánh đèn điện thoại nhìn thấy, đúng như dự đoán, tròng kính đã bị xước nghiêm trọng.

"Nếu không, " Hạ Giác dừng lại một chút, "Chúng ta đi đến cửa hàng mắt kính cắt lại một bộ tròng mới xem sao."

"Từ chỗ này đi ngang qua cầu vượt, đối diện là cửa hàng kính mắt rất lớn."

Nghiêm Mạc đem mắt kính và tròng kính cùng nhau cầm ở trong tay, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Hạ Giác, vẻ mặt đen tối không rõ, không biết đang suy nghĩ gì.

Qua vài giây, Hạ Giác mới nghe thấy giọng Nghiêm Mạc.

"Được, làm phiền cậu."

Hạ Giác bước hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mạc.

"Mắt kính của anh, cao độ không?"

Mắt cá sấu trời sinh cận thị cao độ, cộng thêm công việc của Nghiêm Mạc liên quan đến viết văn, bắt buộc phải nhìn máy tính hằng ngày.

Nghiêm Mạc hơi do dự, đáp: "Rất cao."

Nghiêm Mạc không đeo mắt kính có thể nói trong khoảng cách hai mét đâu là người đâu là vật, xin lỗi, hắn không phân biệt được, đây cũng là lý do tại sao hắn lại cố chấp ở đây tìm tròng kính.

Nếu như tìm không được, hắn đoán chừng đoạn đường về nhà chắc chắn sẽ rất khó khăn.

"Vậy anh muốn nắm tay tôi không? " Hạ Giác đưa tay phải ra trước Nghiêm Mạc, sợ bị hiểu lầm, cậu giải thích, "Đề phòng anh ngã."

Nghiêm Mạc im lặng không nói, trực tiếp dùng hành động thay cho lời nói.

Hắn nắm lấy tay Hạ Giác.

Đêm hè yên tĩnh nhiệt độ ấm như cũ, thỉnh thoảng tiếng có côn trùng từ bên trong bụi cỏ truyền ra.

Hạ Giác nuốt nước miếng, cảm thấy có chút khô nóng.

Tay Nghiêm Mạc tựa như nguồn nhiệt, nhiệt độ nóng hổi liên tục không ngừng từ trong lòng bàn tay phát tác.

Thôi xong, Hạ Giác cảm giác tim đập nhanh quá.

Lời đề nghị cậu vừa nói như một cái gông cùm xiềng xiếc, đem hai người vững vàng buộc lại, hiện tại Hạ Giác cũng không cách nào chủ động lên tiếng thoát thân.

Cái này đã hoàn toàn vượt xa khoảng cách an toàn giữa hai người lạ rồi.

Làm sao đây, Hạ Giác tâm niệm nói.

Bầu không khí đầy im lặng quỷ dị duy trì đến tận cửa hàng kính mắt, chị gái nhân viên phục vụ lễ phép mời Nghiêm Mạc đi đo mắt.

Hạ Giác mới tuyên bố giải thoát, khôi phục lại tự do.

Sau khi Nghiêm Mạc đi, Hạ Giác thở phào nhẹ nhõm, lúc này trên tay đã có một lớp mồ hôi mỏng, cũng không biết là của Hạ Giác hay là Nghiêm Mạc.

Hạ Giác lấy tay phải chà chà lên quần, dáng vẻ làm bộ không thèm để ý.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!