Mùa Xuân Của Tiểu Đào

Chương 3



Tiểu Đào rơi vào vòng tay của "quái vật tảng băng", hai quả bóng lớn va vào ngực người đàn ông, do quán tính, những quả bóng to mềm không ngừng rung chuyển, gợn sóng khiến quả dâu tây liên tục va chạm với hạt sô cô la, khoái cảm trực tiếp khiến vùng bụng dưới vẽ ra hình dạng thứ to lớn vẫn còn bê trong kia lại nhanh chóng trương lên và biến thành khổng lồ.

Hoắc Đông Đình cũng không vì Tiểu Đào ngất đi mà thương tiếc, hắn luôn có được thứ mình muốn, không gì có thể ngăn cản được. Hắn vẫn chưa làm đủ!

Ở tư thế hai người dính vào nhau, đầu tiên hắn xoay người Tiểu Đào quay lại, sau đó ngồi thẳng dậy quỳ xuống, để Tiểu Đào nằm sấp, đồng thời đặt hai chiếc gối thẳng đứng trước mặt. bụng dưới của cô, tiếp theo bắt đầu một lần lại một lần thọc vào rút ra.

Bởi vì có d*m thủy và tinh dịch của lần trước đó bôi trơn, côn th*t tiến vào vách tường thịt rất thuận lợi, người đã bất tỉnh, nhưng vách thịt của cô vẫn có thể tự động bám vào côn th*t và chuyển động theo, Hoắc Đông Đình cảm thụ được liền rất hài lòng, "Quả nhiên là dâm đãng!"

Sau khi bị người đàn ông đóng cọc thật mạnh mấy trăm lần, Tiểu Đào cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện mình đang bị người đàn ông phía sau cắm như loài chó, đột nhiên giật mình, âm đ*o siết chặt.

Hoắc Đông Đình bị siết như thế, cảm thấy rất đau đớn, biết cô đã tỉnh, tỉnh thì càng tốt, càng sung sướng hơn, hắn vỗ nhẹ bành bạch vào cặp mông tròn trịa của đối phương, nói: “Đừng lộn xộn! Ngoan ngoãn chịu đựng đi!"

Dư vị của lần trước còn chưa trôi qua, tần suất giao hợp cao độ lại kéo đến, Tiểu Đào thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô tê liệt ngã vật xuống giường, khoái cảm không thể ngăn cản khiến hốc mắt ửng đỏ, chỉ hy vọng hắn có thể xuất tinh nhanh lên và đừng tiếp tục nữa!

Không biết qua bao lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng xuất tinh giữa tiếng thở dốc khàn giọng của Tiểu Đào, bụng cô căng phồng, bị rót đầy tinh dịch.

Lợi dụng lúc hắn đang tạm dừng, Tiểu Đào nhanh chóng lui mông mình lại, dùng sức lực yếu ớt của mình nhanh chóng bò khỏi giường, không ngờ hoa tâm cô đã bị mài mòn nghiêm trọng, hai chân lại run rẩy, té ngồi trên sàn nhà. Hoắc Đông Đình liền muốn đỡ cô dậy…

Nhưng Tiểu Đào sợ hắn lại kéo mình lên giường rồi đè thêm lần nữa,vội vàng đứng dậy, một tay ôm ngực, tay còn lại vịn vào tường, thứ nhớp nháp giữa hai chân cũng vì vậy mà chảy xuống.

Người đàn ông chau mày, như thể không hài lòng vì tinh túy của mình lại bị lãng phí như vậy. Tiểu Đào nhìn thấy ánh mắt của hắn, sợ hãi đến mức hai chân run rẩy nói: "Ừm… có thể mượn phòng tắm của anh được không?"

Hoắc Đông Đình nhìn thật sâu vào thân thể trần trụi đầy dấu vết do hắn tạo ra của Tiểu Đào, ừm rất tốt, vương ngón tay ra chỉ hướng, Tiểu Đào chạy nhanh vào phòng tắm, vừa định đóng cửa lại thì người đàn ông dường như nghĩ ta điều gì đó, quay người lại, tiếp theo cũng bước vào phòng tắm, giữ chặt cửa, “Cùng tắm đi”, giọng khàn khàn của hắn sau cơn cuồng nhiệt cất lên đầy cám dỗ.

Lúc Tiểu Đào bị đói đến tỉnh dậy thì đã là nửa đêm, phát hiện mình đang nằm trên giường, thân thể nặng nề, người đàn ông phía sau vùi đầu vào cổ cô, một tay ôm ngực, một tay ôm eo cô... thứ kia vẫn còn kẹt trong người, thật là căng trướng. Cô có chút khó chịu, vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này, nhưng cô không muốn đánh thức hắn chỉ vì động tác của mình.,

Hoắc Đông Đình thấy Tiểu Đào tỉnh lại liền muốn chạy trốn, thứ đồ vật dùng để trừng phạt kia lại chống lên, Tiểu Đào trực tiếp sụp đổ, khóc lên: “Huhuhu, đừng mà, xin anh, đừng làm nữa, tôi hết sức rồi! Tôi rất đói huhuhu!”

Người đàn ông phía sau không còn cách nào khác đành xoa đầu cô, hắn không nhận ra ánh mắt mình dịu dàng đến thế nào, "Tôi gọi cái gì đó cho cô ăn, đừng khóc nữa!", cảm thấy tinh dịch của mình gần như đã bị hấp thụ hoàn toàn, hắn liền rút dương v*t ra, đứng dậy khỏi giường, mặc đồ ngủ vào.

Tiểu Đào thấy hắn không né tránh, sợ đến mức nhắm mắt lại, Hoắc Đông Đình cười lạnh nói: "A, đâu phải chưa từng nhìn thấy?!" Hắn quay người đưa cho cô một chiếc áo sơ mi của mình. Tiểu Đào do dự, thấy cô không trả lời, Hoắc Đông Đình uy hiếp: "Không mặc hả? Không mặc thì khỏa thân đấy!"

Tiểu Đào nghe xong liền nhanh chóng cầm lấy mặc vào, chiếc áo sơ mi đủ lớn để che đi cặp mông căng tròn của cô, chân vừa chạm đất, cô đã bị thứ sáng bóng trên mắt cá chân trái thu hút, đó chính là một sợi lắc chân đính kim cương nhuyễn, nhìn kỹ hơn, có thể thấy những viên kim cương đã được xếp thành hình quả đào căng mọng nước, ở chỗ khoá có một bông hoa khắc chữ HDT, nhưng dường như không có lỗ hở.

Bên cạnh, Hoắc Đông Đình sau khi gọi điện, đang dựa vào tường thưởng thức dáng người của Tiểu Đào, không thể phủ nhận rằng cô có vóc dáng rất đẹp, đặc biệt là bộ ngực và đôi chân, khi nhìn thấy Tiểu Đào ngồi trên giường quan sát móc khóa mở lắc chân quanh mắt cá ra, hắn lên tiếng nhắc nhở: “Chỉ có vân tay của tôi mới mở được.”

“Anh, anh đeo thứ này cho tôi làm gì? Tôi không cần, mau cởi ra cho tôi!” Tiểu Đào cũng không biết vì sao khi đeo thứ này, cô luôn cảm thấy khó chịu và gò bó, cô không thích.

Hoắc Đông Đình tức giận, nghiêng người về phía Tiểu Đào, dùng ngón tay nắm lấy cằm cô, "Tiểu Đào, nghe cho kỹ, đeo theo thứ này trên người thì cô chính là của tôi, không ai dám chạm vào cô, cô chỉ có thể để cho tôi làm! Tốt nhất là đừng để tôi thấy nó rời khỏi người cô, nếu không tôi không ngại dùng thủ đoạn với cô!

Tiểu Đào bị lóa mắt trước khuôn mặt điển trai của "quái vật tảng băng" này, cùng với cách gọi mờ ám của hắn, khiến cô xấu hổ đỏ mặt, càng không cảm thấy kỳ lạ vì sao người đàn ông này biết tên mình, cô cũng không thể hiểu hết ý nghĩa trong lời nói độc đoán của hắn.

Hoắc Đông Đình nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh sao của Tiểu Đào, liền biết lời nói của mình là lãng phí, đành phải dùng sức đẩy mạnh cằm cô, quay người lạnh lùng: "Đi theo tôi!"

Tiểu Đào cố nén cảm giác khó chịu, nhẫn nhịn đi theo "tảng băng" đến tiền sảnh, cô vẫn còn ấm ức lần đầu tiên của mình còn chưa kịp tận hưởng đủ thì đã mất đi rồi. Hừm, cô đã sớm nghe nói địa vị của "tảng băng" này không nhỏ, nhưng không ngờ lại giàu có như vậy, phòng khách rộng bằng cả căn hộ mà cô và Giai Giai thuê, lại còn có một chiếc kính viễn vọng thoạt nhìn hết sức đắt tiền, hừm, rõ ràng là tên nhà giàu độc ác… nhưng tông màu đen trắng này thực sự là phong cách của "tảng băng" hắn. (Rất lâu về sau, khi Tô Tiểu Đào biết kính viễn vọng kia là dùng để theo dõi mình, cô đã không còn mê mẩn nó nữa...)

Dì giúp việc cúi người tạm biệt "quái vật tảng băng" sau khi dọn bữa tối xong, chỉ còn lại mùi thức ăn thơm phức trên bàn đang chào đón Tiểu Đào. Tiểu Đào không ngờ trên bàn ăn đều là những món cô thích, thăn lợn chua ngọt, thịt nướng khoai tây, rau diếp bách hợp, súp cà chua trứng… nỗi oán hận không hiểu nổi với người giàu trong lòng cô cũng đi theo dì giúp việc biến mất tăm.

Không, ăn gì chứ, có phải mình đã quên gì đó không, trời ơi, thuốc tránh thai! Tiểu Đào vừa ngồi xuống, liền rụt rè hỏi lão đại đang nhàn nhã chống đầu bên cạnh: "Này, anh có thuốc tránh thai không?"

Tiểu Đào không biết tại sao mình lại chọc giận "quái vật tảng băng" này, cô nhìn thấy hắn lại phồng mang trợn má một cách hung ác: “Tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ tới nữa! Đừng uống loại thuốc đó! Nếu như tôi biết được cô dám uống, cô nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy hậu quả của việc chọc giận tôi!"

Tiểu Đào vừa nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của "tảng băng", vừa nghe thấy giọng điệu kiên quyết của hắn, cảm thấy rất uất ức, "Nhưng, nhưng tôi không thể mang thai, tôi còn đang đi học!"

Hoắc Đông Đình thấy mình có vẻ hù dọa cô hơi quá, liền bình tĩnh lại: "Đồ ngốc! Ngay cả thời kỳ an toàn của mình, em cũng không biết à?"

Tiểu Đào đối mặt với đôi mắt hình viên đạn của hắn, cẩn thận đếm lại, đúng là như vậy, cô cũng không nghĩ xem vì sao đối phương lại biết được việc này, cô lấy hết can đảm trực tiếp cầm đũa lên, ăn ngấu nghiến dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn.