Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 49



Cốc latte bạc hà bốc hơi nóng đặt trên miếng lót đang dần chuyển lạnh, được đổi thành một ấm hồng trà Blenheim Gardens nhỏ.

"Em không biết nên nói gì mới tốt, anh Khâu, anh...haiz, tuy em cũng không có lập trường gì, nhưng em thực sự cảm thấy anh bây giờ thu tay vẫn còn kịp đấy. Hạ Khôn khác với Vạn Kính Tiên, tuy Vạn Kính Tiên có vẻ lý trí, nhưng trong xương tủy lại là dân giang hồ, trọng tình nghĩa nói đạo lý. Còn Hạ Khôn... từ đầu tới chân đều là một thương nhân."

Tưởng Thanh Duy nhìn vẻ mặt vẫn thoải mái của Khâu Y Dã, nhíu mày rồi nói tiếp: "Anh Khâu, anh không biết hắn làm thế nào để cướp Thiên Thịnh đúng không?"

"Hửm?"

"Ban đầu Thiên Thịnh là của Hạ ngũ gia nhà hắn, mười năm trước quy mô có lẽ chỉ bằng một phần hai mươi so với bây giờ. Mặc dù có nhiều vấn đề bên trong và bên ngoài, nhưng nó vẫn là sản nghiệp số một số hai của nhà họ Hạ lúc bấy giờ. Không ai rõ Hạ Khôn đã tiếp quản Thiên Thịnh từ tay Hạ ngũ gia bằng cách nào, dù sao thì Hạ ngũ gia vẫn còn hai người con trai. Người trong gia tộc họ Hạ vẫn luôn có ý kiến rất lớn với bố của Hạ Khôn, cuộc sống của hắn lại càng thêm khó khăn. Nhưng anh nhìn thấy Thiên Thịnh hiện tại rồi đấy, nghĩ thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng, đúng là một con sói không từ thủ đoạn cách thức."

"Nghe ngầu thật đấy!"

Tưởng Thanh Duy đỡ trán: "Quả nhiên không thể nói chuyện với người đang đắm chìm trong cuộc yêu, em đang nói hắn chỉ hám lợi thôi, dùng anh xong thì vứt đi luôn đấy!"

Khâu Y Dã xắn một miếng bánh nhỏ: "Anh cũng nghĩ bản thân là người đang đắm chìm trong cuộc yêu, nhưng hiện tại vẫn chưa đâu vào đâu cả, có điều anh nhận lời chúc phúc của em."

Tưởng Thanh Duy rót cho mình và Khâu Y Dã một tách hồng trà: "Anh Khâu, em vẫn luôn cho rằng anh là một người vô cùng cẩn trọng vô cùng lý trí, anh mà cứ tiếp tục như thế này thì hình tượng sắp sụp đổ rồi."

Khâu Y Dã cười: "Yên tâm đi, không sụp nổi. Anh nói có sách mách có chứng."

"Anh cảm thấy, Hạ Khôn cũng khá thích anh."

Kỳ thi đại học là một sự kiện lớn của toàn quốc, những công việc quan trọng thường không được lên lịch vào hai ngày này. Ngoại trừ buổi phỏng vấn đóng máy《Crazy Stalker》cùng Tưởng Thanh Duy vào sáng ngày 7 tháng 6 ra thì lịch trình trống trong hai ngày rưỡi tới.

Ban đầu cậu định quay về thành phố Q một chuyến để gặp Cừu Y Khâu và nấu mấy bữa thịnh soạn cho em trai. Nhưng Cừu Y Khâu nói rằng muốn đi du lịch cùng các bạn cấp ba, Khâu Y Dã đương nhiên hết sức ủng hộ em trai tham gia vào nhiều hoạt động tập thể hơn nữa. Còn Cừu Y Vân đã ấn định ngày xuất ngoài để học chuyên sâu, mấy ngày nay cô bận rộn xử lý công việc của Studio nên cũng không có nhiều thời gian để ở cùng Khâu Y Dã. Cả chị gái và em trai đều không có ở nhà, cậu trở về thành phố Q cũng không có ý nghĩa gì.

Khâu Y Dã kết thúc cuộc gọi với Cừu Y Vân, trầm tư mà nhếch khóe miệng, như vậy cũng tốt.

Cậu và Hạ Khôn chỉ gặp nhau hai lần kể từ đầu tháng 5 cho đến bây giờ, trong đó có một lần gặp thì cả quá trình đều im lặng. Vào ngày 10 tháng 6 cậu bắt đầu phải quảng bá với đoàn phim《Thương Hải Thiên Lan》, còn ngày 16 sẽ vào đoàn phim của Chung Lạc Cương, cho đến tận tháng 9 có thể sẽ không rảnh.

Đến mặt còn không gặp được, cậu mà theo đuổi được Hạ Khôn thì có quỷ mới tin.

Cậu thay đổi chuyến bay vào chiều mùng 7, sau khi xuống máy bay thì gửi tin nhắn cho Hạ Khôn nói rằng cậu sẽ ở thành phố B vào mùng 8 và mùng 9. Khâu Y Dã vẫn chưa kịp đi lấy hành lý thì đã nhận được tin nhắn của Hạ Khôn, bảo cậu ngày mai cứ đến thẳng Hối Gia.

Mặc dù cậu còn đang đeo khẩu trang nhưng nụ cười quá lộ liễu khiến Tiểu An chú ý: "Anh Khâu, có chuyện tốt à?"

"Ừm, có đó. Cho em nghỉ phép, sáng mùng 10 gặp ở sân bay."

Được nghỉ phép đương nhiên là vui rồi, Tiểu An chở cậu đi siêu thị rồi đưa cậu về nhà, trước khi rời đi thì đột nhiên nhớ đến lời dặn của Thư Dư: "Anh Khâu, anh chưa quên mật khẩu Weibo đấy chứ? Mỗi tháng em và chị Dư đều giúp anh đăng mấy bức ảnh lên, chia sẻ những hoạt động mà anh tham gia, anh thấy mình có xứng đáng với fan không hả?"

Lời này nói ra thực sự khiến Khâu Y Dã cảm thấy xấu hổ. Lúc ghi hình cho《Crazy Stalker》, người hâm mộ đã giúp đỡ cậu nhiều như vậy, thế mà cậu lại vẫn luôn không giao lưu với fan, quả thực không thể cãi lại được.

"Anh nhớ rồi, sau này nhất định sẽ xem thường xuyên. Được rồi, em mau đi đi, bạn gái sắp đợi đến sốt ruột rồi kìa."

Nếu như không làm những gì đã hứa với người khác thì Khâu Y Dã sẽ luôn nhớ mãi, lâu lâu lại lấy ra 'dày vò' mình. Nhìn Cảnh Tử Vinh ngồi đối diện ăn xong bát cơm thứ hai với nước sốt còn lại trên đĩa lươn nướng, cuối cùng cậu cũng thoải mái lại. Tuy bữa cơm này đã bị trì hoãn đến tận tháng sau, nhưng tốt xấu gì cũng đã được thực hiện.

Ban ngày Cảnh Tử Vinh giải quyết bữa ăn ở bên ngoài, về nhà thì chỉ ăn những món tốt cho sức khỏe như ức gà và súp lơ xanh nướng, mức độ 'mong ngóng' bữa cơm nhà họ Cừu của Cảnh Tử Vinh có thể sánh ngang với chấp niệm của Tiểu An đối với đồ ngọt trong quá trình giảm cân. Cậu ta ăn đến mặt mày hồng hào, cũng không quên lục lại tài khoản cũ để chế giễu bức ảnh mặc đồ nữ của Khâu Y Dã.

"Thôi được rồi đấy, tôi thật sự không hiểu nổi gu thẩm mỹ quái dị của mấy người, sao tôi cứ cảm thấy kỳ kỳ thế nào ấy."

"Khụ, đối tác cấp cao sát vách không biết cậu là bạn của tôi, có một ngày tôi nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của anh ta là bức ảnh cậu mặc đồ nữ nên tôi tiện mồm hỏi một câu, cậu đoán xem anh ta nói gì?"

Khâu Y Dã đoán chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì, chỉ nhún vai rồi tiếp tục ăn món ăn đã nguội lạnh trước mặt.

Cảnh Tử Vinh nở một nụ cười trộm: "Anh ta nói, anh ta đã xem qua hầu hết các 'tài nguyên' của cậu, nếu muốn bao dưỡng cậu thì không biết phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ."

Khâu Y Dã mặt không biểu cảm nhìn Cảnh Tử Vinh ở đằng kia đang hết sức vui vẻ.

Cảnh Tử Vinh đặt đũa xuống rồi cười nửa ngày trời, sau khi bình tĩnh lại một chút mới hơi nghiêm túc nói: "Mà này, tôi thật sự cảm thấy cậu có thể cân nhắc một chút, ba mươi sáu tuổi, mọi phương diện đều khá tốt, so với những người như bọn tôi thì tương đối đáng tin. Đương nhiên, chắc chắn không 'trong trắng' hơn cậu, nhưng cậu nhìn mà xem, trong số những người mà tôi và cậu tiếp xúc, có thể tìm thấy một nửa trong số họ gần giống với anh ta sao? Chúng ta cũng sắp đầu ba rồi, chẳng lẽ cậu cứ định cô đơn mãi trong giới giải trí sao?"

Khâu Y Dã thở dài, nhắc lại lời đã nói với Tưởng Thanh Duy lúc sáng: "Bây giờ tôi có một mục tiêu, đang muốn theo đuổi."

Cảnh Tử Vinh vô cùng vui vẻ phấn khởi với việc Khâu Y Dã thoát ế: "Tôi không hỏi đến thì cậu cứ giấu giếm, cậu được đấy!"

"Đấy không phải là do vẫn chưa bắt đầu hay sao? Với lại chuyện có tỉ lệ rủi ro lớn như vậy, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ không nói với tôi."

Cảnh Tử Vinh đặt đũa xuống: "Cậu có thể giống với tôi được sao? Dựa vào 'phần cứng' và 'phần mềm' của cậu, cậu muốn theo đuổi ai, ai mà không đồng ý cơ chứ?"

"Thế tôi theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?"

Cảnh Tử Vinh bị cậu làm cho nghẹn, mở to mắt ngả người về phía sau: "Không phải đấy chứ?!"

"Cậu xem cậu kìa, cái gì mà mười năm anh em chứ, thật khiến người ta đau lòng mà."

Hai người cười đùa một lúc, Cảnh Tử Vinh cuối cùng mới nhớ tới chính sự: "À đúng rồi, tháng trước không liên lạc được với cậu, có việc này tôi đã thay cậu quyết định..."

Mười một rưỡi tối, văn phòng của Hạ Khôn vẫn sáng đèn như cũ.

Vương Thành Tịch pha cho mình, Từ Vãng và sếp mỗi người một cốc cà phê, cốc của sếp không thêm kẹo sữa, cốc của Từ Vãng thì chỉ thêm sữa, còn cốc của mình thì thêm hai gói đường nâu.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thị và Đỗ Ân Long bên kia liên tục gây rắc rối, cộng thêm hậu quả từ sự cố của công ty con Triều Á Tín Bảo, ngày nào cũng bận muốn bùng nổ, sau khi sếp trả lời một tin nhắn vào buổi chiều, vậy mà lại nói sẽ làm việc thâu đêm. Lúc đó Vương Thành Tịch còn cho rằng nguyên nhân cái chết của mình khẳng định là đột tử vì làm việc quá sức. May mà sếp lại nói hai ngày tới sẽ nghỉ ngơi, nếu không lúc đó anh ta rất có khả năng đã quay về văn phòng của mình viết đơn nghỉ việc rồi.

Hạ Khôn và Từ Vãng làm xác nhận cuối cùng về dòng vốn của chi nhánh: "Làm theo cái này đi. Cuộc họp ngày mai cậu với Chu Tư Diệu điều hành, tôi không đến."

"Được. Tôi vẫn luôn cảm thấy bọn họ vẫn chưa chịu thôi, có điều những thứ trước đây nhìn không ra mà có thể làm đến mức này là đã ok rồi."

Sau khi Từ Vãng rời khỏi, Hạ Khôn tay này xoa thái dương, tay kia kiểm tra danh sách những việc cần làm, mở điện thoại ra rồi thất thần nhìn tin nhắn WeChat của Khâu Y Dã một lúc, sau đó mới tắt màn hình tiếp tục làm việc.

Một đêm trôi qua, Hạ Khôn trở về Hối Gia lúc 8 giờ 20 phút sáng.

Ban đầu hắn định chỉnh đốn bản thân ngủ một giấc thì Khâu Y Dã đã đến rồi, không ngờ rằng người đó lúc này đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Khâu Y Dã mặc một chiếc áo sơ mi kiểu Nhật bằng vải đũi, trong tay cầm một tập giấy, ngoẹo đầu không biết đang nghĩ điều gì, thậm chí còn không phát giác có người bước vào. Ánh nắng ban mai chiếu lên người cậu, khiến khuôn mặt hơi khuất của cậu trở nên trong trẻo và dịu dàng, đẹp đẽ đến mức hư ảo.

Hạ Khôn thậm chí còn nghi ngờ đêm qua uống quá nhiều cà phê nên trái tim không chịu nổi, nếu không thì sao nhịp tim lại đập nhanh như vậy. Hắn đứng đó nhìn một lúc, bỏ áo khoác xuống, đi về phía có ánh sáng rực rỡ ấy. Hắn quá chuyên chú nhìn người đang ngồi trên sofa nên bất cẩn đụng phải chậu hoa lớn ở trong góc, chậu hoa va vào chiếc bàn con bên cạnh, phát ra tiếng động.

Khâu Y Dã rùng mình, thoát ra khỏi suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hạ Khôn đang cúi người đỡ chậu hoa. Khóe miệng cậu vô thức nhếch lên: "Anh về rồi à?"

Hạ Khôn mặt không biểu cảm: "Ừm, em đến sớm vậy."

Khâu Y Dã nghĩ có lẽ hắn ban ngày ban mặt đi đường còn va phải đồ nên cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ thật là đáng yêu, bèn bước tới ôm hắn: "Nhớ anh."

Hạ Khôn còn chưa kịp duỗi tay ôm lại đối phương thì Khâu Y Dã đã buông ra: "Nhìn anh có vẻ mệt, mắt có quầng thâm rồi này, đi tắm rồi ăn chút đồ, sau đó thì ngủ bù nhé?"

Đúng là hắn rất mệt, đầu óc chậm chạp, đợi phản ứng lại thì đã bị Khâu Y Dã đẩy vào phòng tắm. Khâu Y Dã giúp hắn đóng cửa xong thì đi ra ngoài, khiến hắn có chút tiếc nuối: Đáng lẽ ra cậu nên phục vụ hắn thêm một lúc nữa, giúp hắn cởi quần áo, giúp hắn tắm, giúp hắn...

Quấn chiếc khăn tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm, ngửi thấy mùi hương từ phòng bếp, hắn vòng qua mấy vách ngăn đi đến đó. Khâu Y Dã vẫn đang nhìn tập giấy, một tay khác thì cầm chiếc thìa gỗ cán dài nhìn vào bếp.

"Đang xem gì đó?"

Khâu Y Dã ngẩng đầu lên cười với hắn rồi duỗi tay tắt bếp: "Kịch bản bộ phim điện ảnh của đạo diễn Chung Lạc Cương, bản cuối cùng của kịch bản hoàn thiện đã được gửi đến. Anh mau sấy tóc đi, bữa sáng xong rồi."

Hạ Khôn húp một bát cháo đặc gan heo cải bó xôi ăn kèm với trứng cuộn thịt xông khói và dưa góp chua ngọt, cảm giác cuối cùng sau bao ngày cũng được ăn một bữa thoải mái, ngồi trong phòng ăn nắng chiếu ấm áp không muốn đứng dậy.

Vừa ăn xong cơm thì không thể ngủ ngay, Khâu Y Dã câu được câu chăng giải thích kịch bản cho hắn, rồi thấy thời gian cũng đã đủ rồi thì mới giục hắn đi ngủ.

"Cùng nhau ngủ đi."

Khâu Y Dã đặt kịch bản xuống, duỗi eo: "Được thôi."

Hạ Khôn ôm cậu một lúc rồi trở mình ngủ thiếp đi.

Khâu Y Dã nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông hô hấp ổn định từ phía sau, cười nhạt, thầm nghĩ thời gian đã qua mười năm, bây giờ lại có cảm giác dỗ trẻ con ngủ. Giống như trước đây đợi Cừu Y Khâu ngủ say thì cậu lại dậy làm bài tập, thì bây giờ cũng đợi đứa trẻ to xác này ngủ say thì mới có thể dậy tiếp tục nghiền ngẫm kịch bản. Nhưng cậu không nỡ buông tay nên lại nằm thêm một lúc nữa.

Có lẽ do không gian ấm áp tối tăm khiến con người ta buồn ngủ, hoặc sự dịu dàng lưu luyến lúc này khiến con người ta thư thái, bất giác cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Đây nhất định là một giấc mơ đẹp.

________________________________

Cảnh báo: Chương sau có phản công!!!